Lưu Lệ vội vàng đứng dậy. Cô nhìn thấy Đinh Mộ đặt rất nhiều lương thực xuống, trong túi có một con gà, rất nhiều rau xanh. Dưới chân Đào Dương còn để một quả dưa hấu to, vỏ màu xanh đậm, rất tươi ngon, khiến cô ấy có chút khó tin được.
Mấy năm tận thế, ngay cả cơm ăn mà mọi người cũng ăn không đủ no, vậy mà cô ấy còn có thể nhìn thấy một quả dưa hấu tươi ngon như vậy. Cảm giác giống như đang nằm mơ và có chút nghi ngờ rằng có phải cô ấy đã bước vào một thế giới ảo tưởng hay không.
Cô ấy lấy tay nhéo đùi mình một cái, cảm giác đau đớn làm cô ấy suýt chút nữa khóc như mưa, đây không phải là mơ!
“Chị dâu, chuyện này làm sao có thể được? Chúng tôi đã nhận rất nhiều ơn huệ từ mọi người, vô công bất thụ lộc. Tôi rất xấu hổ khi nhận đồ đạc của mọi người.” Trương Bằng Phi vô cùng xấu hổ. Ngay cả gia đình mình mà anh cũng không nuôi được.
Bốn cụ già cũng đứng dậy, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Đinh Mộ.
Từ sau khi tận thế, đây là lần đầu tiên họ thấy có người đến nhà họ tặng đồ, cũng không biết chào hỏi cô như thế nào nên chỉ có thể mỉm cười nhìn cô.
Bọn họ nhìn thấy lương thực và đồ dùng trên mặt đất, trong lòng cũng vô cùng cảm kích lòng tốt của Đinh Mộ với Mai Ngạn Quân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT