Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Đinh Mộ, ông ta nở một nụ cười giả tạo. “Chuyện là thế này, nhà mọi người đều không còn nhiều lương thực, bọn họ cử tôi làm đại diện, muốn mượn thuyền xung phong của nhà cô để đi tìm một ít lương thực.”
“Mấy người muốn mượn như thế nào?”
“Chỉ mượn dùng ngày mai thôi, dùng xong sẽ trả lại ngay.” Tôn Hầu Tử lảng tránh vấn đề, chỉ nói mượn mà không nói rõ sẽ mượn như thế nào.
“Đúng! Đúng! Chỉ mượn một ngày thôi!” Những người phía sau phụ họa.
“Mấy người có tự bỏ nhiên liệu không?”
Một bà thím phía sau không nhịn được lên tiếng chỉ trích: “Chúng tôi không có nhiên liệu, chỉ mượn một ngày thôi mà, cũng đâu tốn bao nhiêu xăng của mấy người? Sao mấy người lại tính toán chi li như vậy? Hơn nữa mấy người ra vào suốt ngày, cũng đâu quan tâm đến chút xăng này!”
“Mọi người đều ở cùng một tòa nhà, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, có thể giúp được gì thì giúp đi chứ.”
“Đúng vậy, chẳng lẽ mấy người muốn nhìn chúng tôi chết đói à!”
Lam Vũ đứng bên cạnh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng lên tiếng: “Tại sao chúng tôi lại phải cho mấy người mượn!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play