Thái tử nắm chặt tay nàng, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Làm càn.”

Từ lúc nàng bắt đầu thay thuốc, Thái tử đã dần khôi phục một ít ý thức. Đến khi nước muối thấm vào miệng vết thương, cơn đau truyền đến khiến thần trí hắn cũng dần dần tỉnh táo lại.

Ngay từ đầu hắn không mở mắt, là bởi vì động tác của nàng còn xem như cẩn thận, so với đám thái giám vụng về kia thì tốt hơn rất nhiều. Từ tiếng lòng nàng, hắn cũng cảm nhận được nàng tạm thời không có ý định gây hại đến hắn, cho nên mới để mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Nhưng không ngờ, nha đầu này lại đầy đầu ý nghĩ thô tục, thậm chí còn dám… đối với hắn…

Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nhớ lại lúc mới tỉnh táo hôm đó, nàng ở trong lòng thầm nói chính là: “Cơ ngực.”

 Muốn xem cơ ngực, cho nàng xem một chút ư?

Tâm tình Thái tử trong khoảnh khắc hiếm thấy có chút phức tạp.

Hắn sống hơn hai mươi năm, bên người chỉ có vài lão nhân hầu hạ từng khen hắn có ngũ quan giống Huệ Cung Hoàng hậu. Nhưng chưa từng có ai bàn luận đến những phần khác trên thân thể hắn.

Từ khi có thể nghe được tiếng lòng, hắn đã nhìn thấu biết bao tâm địa bất nhất, lòng dạ hiểm ác. Nhưng dù vậy, cũng chưa từng có một cung nữ nào dám trong lòng vọng tưởng đến diện mạo hay vóc dáng của hắn.

Không phải vì hắn không đủ tuấn mỹ, mà là bởi vì danh tiếng thô bạo đã lan truyền bên ngoài. Người khác vừa nhìn thấy hắn, ánh mắt đầu tiên đều bị khí thế hung hãn kia ép đến nín thở, chẳng ai dám nhìn thêm lần thứ hai.

Ngay cả Thuần Minh Đế cùng Hoàng hậu, mỗi lần đối diện ánh mắt hắn cũng đều phải chuẩn bị tâm lý.

Chỉ có tiểu nha đầu này là kẻ đầu tiên, cả gan làm càn, đánh giá hắn.

Không chỉ như thế, nàng còn dám sinh ra tâm tư suồng sã không nên có với hắn, thật đúng là sắc đảm bao thiên!

Vân Quỳ đối diện ánh mắt hắn, máu trong người như đông cứng lại.

Tay bị hắn nắm chặt khẽ run, bình sứ trong tay không cầm chắc, “lạch cạch” một tiếng rơi xuống đúng ngay cơ bụng Thái tử, lại dọc theo khe rãnh rõ ràng kia mà lăn một đường, thẳng đến giữa hai chân hắn mới dừng lại...

Ánh mắt hai người, trong giây lát hiếm hoi mà nhất trí, đồng loạt dõi theo quỹ đạo rơi của chiếc bình sứ, cuối cùng dừng lại ở một vị trí… cực kỳ xấu hổ.

Người đang căng thẳng, lại sợ hãi, rất dễ rối loạn tay chân. Vân Quỳ đầu óc nóng bừng, không biết thần kinh nào bị đứt đoạn, vội vã vươn tay nhặt lại bình sứ từ trên người Thái tử.

Tất nhiên, động tác vội vàng không tránh khỏi chạm vào chỗ không nên chạm.

Cảm giác ấm áp kia phất qua lòng bàn tay, Vân Quỳ chỉ thấy máu toàn thân dâng lên, thẳng đến đỉnh đầu.

“Cứu mạng, ta vừa sờ cái gì vậy?!”

Nàng theo bản năng liếc nhìn một cái, phát hiện không ổn liền lập tức thu hồi ánh mắt, lại vội ngẩng đầu nhìn Thái tử, chỉ thấy đôi mắt hắn như băng giá, giữa mày đầy lệ khí.

Tim rối loạn, nàng vội muốn quỳ xuống nhận tội, lại phát hiện tay vẫn bị hắn giữ chặt, không thể nhúc nhích.

Lần trước có thể thoát khỏi tay Thái tử, một là vì nàng dùng hết toàn lực, hai là nhân lúc hắn bị che mắt chưa rõ tình hình, mới có thể may mắn thoát thân.

Nhưng hôm nay, lại không được may mắn như vậy.

Vân Quỳ tim đập như trống trận, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, ấp úng giải thích:

“... Nô tỳ… nô tỳ chỉ là đang thay điện hạ đổi thuốc, nếu có mạo phạm, mong điện hạ thứ tội…”

Ngụy cô cô đứng ở xa, không thấy rõ chuyện vừa rồi, chỉ biết Thái tử đang được đổi thuốc thì tỉnh lại, dường như tức giận.

Vân Quỳ tuy là do bà đẩy tới, nhưng mấy ngày qua cũng xem như được dạy dỗ nghiêm cẩn, hơn nữa lại là người của Hoàng hậu, nếu bị Thái tử xử tử thì cũng quá đáng tiếc. Vì thế, Ngụy cô cô mạo hiểm tiến lên cầu tình:

“Điện hạ, ngài tỉnh rồi? Nha đầu này thật sự là tới giúp ngài đổi thuốc, lau người. Nếu có chỗ nào hầu hạ không chu đáo, nô tỳ xin chịu trách nhiệm.”

Thái tử vuốt nhẹ nhẫn ban chỉ trên tay, ngữ khí lạnh nhạt không chút dao động:

“Xem ra là cô rời đi quá lâu, Đông Cung hiện giờ lại do Ngụy cô cô đương gia?”

Ngụy cô cô sắc mặt trắng bệch, lập tức quỳ rạp xuống: “Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ tuyệt không dám có ý đó!”

Phía sau các cung nhân cũng nối đuôi nhau quỳ rạp đầy đất.

Thái tử khép mắt lại, rõ ràng đã hết kiên nhẫn:

“Cút hết đi.”

Mọi người không dám trì hoãn, cuống quýt hành lễ rồi lui xuống. Các thái y vì bảo toàn tính mạng cũng vội vàng rời khỏi nơi gió lốc vừa nổi.

Người lâm vào thế lúng túng nhất chính là Vân Quỳ, bị Thái tử kiềm chế, tiến thoái lưỡng nan, trên đầu như có đao kề cổ.

Thái tử mím chặt môi, ánh mắt nặng nề nhìn nàng một lát rồi mới buông tay.

Vân Quỳ vừa được thả liền sợ đến mức lập tức quỳ sụp xuống đất.

Thái tử không vội xử trí, thu hồi ánh nhìn, phân phó thị vệ bên người là Tần Qua:

“Đi, đem Nguyên Lộc gọi tới cho cô.”

Tần Qua lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Tào Nguyên Lộc vốn là tổng quản Thừa Quang Điện, từng hầu hạ Tiên hoàng hậu, sau lại theo Thái tử nhiều năm. Chỉ là năm nay, trong lễ tế ở Càn Nguyên đài xảy ra sơ suất, bị giáng xuống Ngự Mã Giám, thành người bị kéo ngựa, túm đầu mà sai sử.

Thái tử muốn người, Ngự Mã Giám nào dám không giao.

Rất nhanh, Tào Nguyên Lộc đã bị dẫn trở về, mừng rỡ đến phát khóc, quỳ rạp xuống trước mặt Thái tử:

“Lão nô bái kiến điện hạ! Điện hạ rốt cuộc cũng trở lại!”

Thái tử lạnh nhạt liếc hắn một cái:
“Cô không ở đây, ngươi liền sống ra cái dạng này, còn lưu lạc tới mức phải đi Ngự Mã Giám làm chân đạp?”

Tào Nguyên Lộc lau nước mắt, biết Thái tử không thích dài dòng, liền nói ngắn gọn:

“…… Năm nay lễ tế do Thần Vương điện hạ chủ trì. Ngài ấy nói nô tài từng cùng điện hạ nhiều lần chủ trì hiến tế, kinh nghiệm phong phú, nên gọi nô tài qua giúp. Nào ngờ, dê bò gà chó đã chuẩn bị kỹ càng lại chết sạch trong một đêm. Bệ hạ long nhan nổi giận, Thần Vương liền đẩy nô tài ra chịu tội, giáng nô tài xuống Ngự Mã Giám…”

Thần Vương là trưởng tử của Hoàng hậu, đứng hàng thứ hai trong các hoàng tử. Những năm trước lễ tế đều do Thuần Minh Đế và Thái tử chủ trì, Thái tử không ở đây, dĩ nhiên là phải để hoàng tử khác thay mặt rèn luyện.

Thái tử hỏi:
“Đã tra rõ nguyên do chưa?”

Tào Nguyên Lộc bất đắc dĩ đáp:
“Việc vận chuyển và chăm sóc súc vật trước sau đều do một tay nô tài xử lý, khó mà trốn tránh trách nhiệm…”

Tần Qua vội vàng nói:
“Rõ ràng là Thần Vương giăng bẫy hại ngươif!”

Thái tử liếc hắn một cái, Tần Qua liền lập tức khom người chắp tay:
“Thuộc hạ xin đi tra ngay.”

Thái tử lại quét mắt nhìn Tào Nguyên Lộc:
“Còn đứng đực ra đó làm gì, thay cô đổi dược.”

Ngay lúc ấy, bên tai bỗng vang lên một tiếng nức nở rầu rĩ:

“Cứu mạng… Ai tới cứu tiểu hoa hướng dương…”

Tào Nguyên Lộc theo ánh mắt Thái tử nhìn sang, lúc này mới phát hiện trong điện còn có một tiểu nha đầu đang quỳ đó, khẽ sụt sịt, hốc mắt đỏ hồng, nước mắt sắp rơi.

Hắn hầu hạ Thái tử đã lâu, hiểu rõ vị chủ tử này hơn bất kỳ ai. Nếu Thái tử không vừa lòng với ai, sớm đã xử trí ngay tại chỗ, hoặc gọi người kéo ra khỏi Thừa Quang Điện.

Giờ phút này, ánh mắt Thái tử lộ rõ vẻ chán ghét, lại không nói xử trí thế nào, mà tiểu nha đầu kia vẫn được ở lại trong điện, còn có thể khóc lóc, thật sự là hiếm thấy.

Tào Nguyên Lộc thử dò hỏi:
“Nha đầu này là…”

Vân Quỳ rốt cuộc nghe thấy có người nhắc đến mình, liền vội vàng ngẩng đầu, đôi mắt hạnh ngấn nước long lanh:

“... Nô tỳ là tới thay Thái tử điện hạ đổi thuốc…”

Tào Nguyên Lộc nhìn nàng, lại nhìn sang Thái tử. Vừa mới trở lại, hắn chưa rõ lai lịch của cung nữ này. Nhưng theo lẽ thường, nếu là người ngoài phái tới làm gian tế, điện hạ hẳn phải lập tức vặn gãy cổ nàng mới đúng, sao có thể để nàng ở trong điện khóc lóc thế kia?

Chẳng lẽ… là vì sắc đẹp?

Không thể nào! Điện hạ xưa nay đâu có trầm mê sắc đẹp người!

Quả nhiên, Thái tử lạnh nhạt mở miệng:
“Nùng trang diễm mạt, mùi hôi huân thiên.”

*“Nùng trang diễm mạt” (浓妆艳抹): trang điểm quá đậm, son phấn loè loẹt.

“Mùi hôi huân thiên” (味腥熏天): mùi tanh/nồng nặc xông lên tận trời.

Vân Quỳ theo bản năng đưa tay sờ lên mặt. Nàng cũng chỉ điểm phấn sơ sài, trang dung chẳng có bao nhiêu son phấn tô vẽ, so với những mỹ nhân Lãm Nguyệt Các, thật sự là còn kém xa.

Lại nhẹ ngửi khí vị trên thân mình, nàng quả thật có dùng hương liệu, nhưng Ngụy cô cô đã dặn trước rằng Thái tử điện hạ không thích mùi nồng, vì thế hương được chuẩn bị đều là loại thanh nhã nhẹ nhàng. Chẳng lẽ, như vậy cũng không được?

Tào Nguyên Lộc hiểu rõ ý tứ trong lời điện hạ, lập tức quát nhỏ:
“Còn không mau lui xuống tắm gội thay y phục, đổi một thân sạch sẽ rồi quay lại hầu hạ!”

Vân Quỳ sững người. Nàng… nàng đây là… nhặt lại được một cái mạng?

Thấy Thái tử không mở miệng phản đối, Tào Nguyên Lộc liền làm chủ:
“Mau lui xuống!”

Vân Quỳ như được đại xá, cúi đầu thật thấp, hoan hỉ lui ra ngoài.

Chờ nàng đi khỏi, Tào Nguyên Lộc quay đầu lại, đối diện với ánh mắt âm u như phủ sương mù của Thái tử, thân thể không khỏi run lên:
“Điện… điện hạ?”

Thái tử ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng hắn:
“Ai cho ngươi tự tiện làm chủ?”

Tào Nguyên Lộc đã quen với tính tình vị điện hạ này, vội cười làm lành:
“Lão nô chỉ là thấy ngài không có ý xử trí nàng…”

Thái tử cười lạnh một tiếng:
“Mấy năm không gặp, ngươi càng lớn gan. Cô đem ngươi từ Ngự Mã Giám điều trở về, xem ra là việc thừa.”

Tào Nguyên Lộc vội vàng quỳ xuống xin tha, nịnh nọt:
“Điện hạ bên người không thể thiếu người hầu hạ. Không bằng… liền để nàng lưu lại đi ạ?”

Thái tử không nói lời nào.

Tào Nguyên Lộc biết đã được ngầm cho phép, lập tức lớn mật tiến lên, lấy khăn và dược ra từ trên khay, thay Thái tử xử lý vết thương.

Nhìn trên người Thái tử vết đao vết tên ngang dọc, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:

“Điện hạ vì nước chinh chiến tứ phương, vậy mà trong cung lại có kẻ lòng dạ hiểm độc, mưu toan giết tuyệt, thật không biết những người đó có từng nghĩ, địa vị bọn họ ngày hôm nay là ai ban cho?”

Thái tử lạnh nhạt phun ra một câu:
“Bớt dong dài, cút về Ngự Mã Giám mà nuôi ngựa đi.

Tào Nguyên Lộc lập tức im miệng, sau đó cẩn thận kiểm tra lại vết thương lúc nãy do Vân Quỳ băng bó, không khỏi khẽ gật đầu:

“Tiểu nha đầu kia cũng coi như tận tâm, vết thương xử lý không tệ.”

Nghe đến đây, Thái tử liền nhớ tới đôi mắt đầy tâm tư kia, khép mắt lại, cắn chặt hàm răng.

Đến khi xử lý xong vết thương, trời đã sang cuối giờ Dậu.

Tào Nguyên Lộc mồ hôi lấm tấm trên trán, thở dài:
“Ngự y trong cung không thể trọng dụng, lại không biết phía sau bị ai thao túng, chỉ sợ còn muốn mưu hại điện hạ. Hiện tại, chỉ đành chờ quân y từ Bắc Cương tới, bệnh tình điện hạ tuyệt đối không thể kéo dài thêm nữa…”

Người bình thường trúng tên tẩm độc, đã sớm mất mạng tại chỗ. Thái tử là nhờ kịp thời rạch mở vết thương, trút ra độc huyết, mới tạm giữ được mệnh.

Nhưng trong cơ thể vẫn còn độc huyết lưu lại, mỗi khắc đều có thể phát tác, hậu quả… không dám tưởng tượng.

Hà Bách Linh là quân y thân cận nhất của Thái tử, lần này không theo ngài hồi kinh mà ở lại Bắc Vực cứu giúp bá tánh.

Ai cũng không ngờ giữa đường Thái tử sẽ bị ám sát. Hộ vệ đã thúc ngựa phi nhanh tìm người, nhưng từ Bắc Cương về đến kinh thành, vạn dặm xa xôi, đâu thể nói đến là đến nên hiện tại chỉ có thể gồng mình chịu từng khắc.

~~~~~

Vân Quỳ trở lại thiên điện, từ đầu tới chân tắm rửa một lượt, chẳng sót chỗ nào, xác nhận trên người không còn lấy một chút tạp hương, lúc này mới như trút được gánh nặng mà nằm vật xuống giường.

Nàng vừa rồi có hỏi thăm qua, mới biết vị công công trong điện hôm nay là Tào Nguyên Lộc, người hầu cận bên Thái tử từ thuở lọt lòng.

Mà ông đối với nàng… tựa hồ cũng không tệ?

Trong lòng Vân Quỳ khẽ động. Có thể ở trước mặt Thái tử vì nàng nói đỡ đôi câu, cho thấy vị này không phải nhân vật đơn giản. Trái lại, Ngụy cô cô kia bị Thái tử một câu mắng đến như chó mất chủ, xem ra địa vị cũng chỉ đến thế.

Nếu đã như vậy, sau này nàng cứ dựa theo Tào công công mà hành xử, miễn không phạm sai lầm, chỉ e ông ta còn có thể mấy phen bảo toàn tính mạng nàng. Tương lai ở Đông Cung đi lại, cũng dễ thở hơn không ít.

Nghĩ đến đây, lòng liền nhẹ hẳn.

Trời cao để nàng qua mấy phen đại nạn ở Đông Cung mà vẫn toàn mạng, nói không chừng thật sự có thần linh phù hộ?

Chỉ là… tất cả những suy tính ấy, đều đặt trên một tiền đề 

Rằng nàng sẽ không vì câu nói của Tào công công: “Đổi thân y phục sạch sẽ , lại đây hầu hạ,” mà vào đêm khuya cố ý sớm một bước đến Thừa Quang Điện.

Và càng không nên, tận mắt nhìn thấy một màn máu tanh kinh hồn trước mắt. Nhưng khi nàng cố tình đến trễ, lại vô tình bắt gặp cảnh nàng không nuốn bắt gặp nhất.

Một cung nữ mặc váy vàng nhạt nằm co quắp trên đất, toàn thân đẫm máu, tay siết chặt một thanh chủy thủ.

Thái tử hơi cúi người, tay không chút dùng sức liền đoạt lấy lưỡi dao từ tay nàng, tiếp đó thong dong ưu nhã, thẳng tay cắt ngang cổ họng.

Máu tươi phun trào, tiếng thét tê tâm liệt phế vang vọng, nhưng người kia vẫn bình tĩnh như thể đang nhấc bút viết thư.

Từng động tác quá mức thành thạo, quá mức… ưu nhã.

Vân Quỳ chưa từng thấy qua cảnh tượng nào như vậy. Hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ sụp xuống.

Một tiếng “bùm” khẽ vang giữa Thừa Quang Điện yên tĩnh lạnh lẽo, giống như trực tiếp đánh vào màng nhĩ Thái tử.

Sát khí quanh thân người nọ vẫn chưa tan, đôi mắt như nhuốm máu, bước từng bước một tiến về phía nàng.

Giọng nói khàn khàn, thấp trầm như vọng từ địa ngục:
“Ngươi muốn ám sát Cô, tiếc là… chết trong tay Cô.”

Vân Quỳ: ……

Ta thật sự không cần giải thích đâu ạ…

Thái tử cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt đen thẳm như đáy vực, hoàn toàn không có lấy nửa phần nhiệt độ.
“Ngẩng đầu. Nói cho cô biết, ngươi đang nghĩ gì.”

Vân Quỳ toàn thân run rẩy, ngẩng đầu đối diện ánh nhìn như có thể rút cạn hồn phách.

Một gương mặt tuấn mỹ đến mức yêu nghiệt, trong bóng đêm lại càng mang theo mị lực quỷ mị trí mạng.

Nàng biết… mình xong rồi.

Tuy rằng rất… rất cẩu huyết, nhưng nàng vẫn không khống chế được, nàng lại nghĩ…

Môi mềm thật.”

“Không biết… trước khi chết có thể được hôn một cái không?”

:)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play