Hoắc Trường Uyên nhìn chằm chằm vào túi tiền mà Trình Nguyên Cảnh đang đeo, hai hàng lông mày xoắn chặt lại. Lúc này, Trình Ân Từ thấy ngồi không thì chán quá nên đuổi bắt con bướm, chạy ào ra ngoài. Trình Ân Từ đã đi, Trình Ân Bi cũng rục rịch chạy theo.
Khi nhìn thấy Trình Ân Từ chạy lăng xăng trong vườn hoa, Trình Du Cẩn vô cùng lo lắng lỡ nó sẽ sẩy chân ngã đập đầu vào đâu, đến lúc đó Trình lão phu nhân lại hỏi tội nàng nữa.
Trình Du Cẩn bèn đứng lên ra ngoài trông Trình Du Cẩn. Trình Ân Bi chớp thời cơ, nhanh chóng chạy theo sau lưng Trình Du Cẩn.
Sau khi hai thiếu niên choai choai và Trình Du Cẩn rời khỏi đây, chỉ còn hai người trong lương đình là Trình Nguyên Cảnh và Hoắc Trường Uyên. Hoắc Trường Uyên đã chú ý tới chiếc túi tiền từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói, hắn ta hỏi ngay: “Kiểu dáng hầu bao của ngươi trông khác quá, ngươi có được nó ở đâu thế?”
Trình Nguyên Cảnh thừa biết Hoắc Trường Uyên có mục đích gì khi hỏi vậy, hắn từ tốn trả lời: "Ngươi hỏi hầu bao đựng con dấu này hả? Ta được Du Cẩn tặng đấy."
Mặc dù đã đoán trước được đáp án nhưng khi chính tai nghe thấy câu này, lồng ngực Hoắc Trường Uyên vẫn bức bối cực kỳ. Hắn ta cố gắng giữ tâm trạng của mình thật bình tĩnh, thế nhưng giọng điệu Hoắc Trường Uyên vẫn nghe hằn học hơn hẳn: "Vậy à? Ta nhớ mặc dù tỷ ấy có kỹ năng thêu thùa giỏi nhưng từ trước đến nay, tỷ ấy chẳng mấy khi làm đồ thêu cho người khác đâu. Số đồ thêu mà tỷ ấy tự tay làm suốt bao nhiêu năm qua ít ỏi đến mức chỉ đếm được trên đầu ngón tay đấy."
Nghe Hoắc Trường Uyên nói vậy, Trình Nguyên Cảnh cũng cụp mắt ngắm nghía chiếc hầu bao này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT