Nguyễn thị vừa dứt lời, suýt nữa Trình Du Cẩn đã thốt lên tại sao nàng phải giúp Trình Du Mặc? Nàng không phải mẹ của nàng ta, nàng quan tâm Trình Du Mặc sống có tốt hay không, có mất mặt hay không làm gì?
Nhưng Trình Du Cẩn nhanh chóng tỉnh táo trở lại, trổ tài miệng lưỡi lanh lợi nhất thời thì dễ nhưng sau này muốn giữ gìn thanh danh và tài sản thì lại khó. Tốt nhất nàng phải nói ngon nói ngọt nhưng không tốn một cắc nào, thế nên giờ mà vạch mặt với Nguyễn thị không phải là hành vi sáng suốt.
Trình Du Cẩn âm thầm bấm vào lòng bàn tay của mình, sau đó nói bằng giọng chân thành nhất có thể: “Tất nhiên con cũng mong Trình gia tốt, có điều năng lực của con có hạn, thật sự không có đồ vật cho nhị muội muội thêm trang, Tốt xấu gì nhị muội muội vẫn còn hai ngàn lượng bạc, còn con chỉ có mỗi mấy tờ khế đất, nào phải đồ vật thực tế như của nhị muội muội. Tỷ tỷ như con thật sự là vô dụng, có lòng nhưng không đủ sức.”
Nguyễn thị nhíu mày: "Không phải con nhận được ba cửa hàng trong tay cha à, ngoài ra con còn sở hữu một trang viên nho nhỏ, trong tay con nắm biết bao nhiêu thứ mà sao không thể cho đi thứ gì hết vậy?"
"Nhị thẩm có điều không biết." Nàng nói: "Tổ phụ thương xót con nên mới tặng con cửa hàng mặt tiền, có điều mấy cửa hàng đó bán buôn không được thuận lợi như của phụ thân và nhị thúc, lợi nhuận hằng tháng cũng chỉ đủ chi tiêu hằng ngày. Tuy nói con dựa vào mấy cửa hàng đó thì không cần lo lắng cơm áo gạo tiền nhưng nếu muốn góp thêm ngân lượng thì lại thiếu hụt quá nhiều."
Trình lão Hầu gia cho tài sản công khai nên mỗi người đều biết Trình Du Cẩn có ba cửa hàng và một trang viên dưới danh nghĩa. Thật ra bằng tài sản hiện giờ của nàng, đặt mua đồ đạc bằng gỗ lim tốt nhất là chuyện đơn giản. Không nói đến tài sản cố định, khế đất, điền trang và vàng các loại của nàng, chỉ bàn tới lợi nhuận ào ào như nước ở Vân Y phường mỗi tháng cũng đủ mua mấy bộ vật dụng trong nhà. Có điều nàng sẽ không thừa nhận mình có tiền, chỉ cần họ vừa hỏi nàng sẽ khóc than ngay, đừng hòng lấy được một đồng nào của nàng.
Trình Du Cẩn thấy Nguyễn thị vẫn chưa cam tâm lắm, thế là bèn hạ một liều thuốc mạnh. Nàng bất ngờ đổi giọng điệu, trở nên vui sướng: "Nhị thẩm, hay là thẩm cho con mượn hai ngàn lượng bạc trước để con mở rộng cửa hàng, đợi khi nào kiếm được lợi nhuận con sẽ trả tiền cho nhị thẩm sau nhé?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play