Trong phút chốc Trình lão phu nhân và Nguyễn thị không thể nói nên lời. Trình Du Cẩn vừa lau những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, vừa tỏ ra hiểu chuyện nói: "Con biết, dù sao thì con cũng là trưởng tỷ nên phải nhường cho đệ đệ muội muội nhỏ hơn. Dù sao cả đời này của con đều phải trải qua như vậy, hy sinh một chút để hôn nhân của nhị muội suôn sẻ, tương lai tươi sáng hơn cũng không sao. Tuy đây là chuyện riêng của nhà của chúng ta nhưng vẫn phải chú ý đến thứ tự lớn nhỏ, tỷ tỷ chưa xuất giá mà muội muội đã mang áo tang xuất giá thì người bên ngoài khó tránh khỏi nói ra nói vào. Theo như con thấy, hay là cứ để con xuống tóc xuất gia dọn đường cho nhị muội, như vậy thì người ngoài cũng không thể nói gì nữa."
Nguyễn thị càng hoảng sợ, nghẹn ngào nói: "Con nói cái gì vậy!"
Trình Du Cẩn không chớp mắt nói tiếp: “Hình như nhị thẩm không hài lòng chuyện này ạ? Cũng đúng, nếu con đi làm ni cô có khi người khác sẽ phỏng đoán xem có bị người ta ép hay không, làm như vậy thì danh tiếng của nhị muội sẽ không tốt. Cũng đành vậy thôi, dù sao sau này nhị muội cũng làm Hầu phu nhân, làm sao có thể có một tỷ tỷ nương nhờ chốn cửa Phật chứ? Vậy làm phiền tổ mẫu ban thưởng cho con một thước lụa trắng, con chờ qua bảy bảy bốn chín ngày của tổ phụ thì con sẽ chọn một ngày thanh tịnh, yên lặng tự kết liễu, như vậy cũng không gây thêm phiền cho mọi người mà nhị thẩm có thể yên tâm đưa muội muội xuất giá.”
Nguyễn thị nghe thấy những câu nói khiến cho người ta đau lòng này, lông mi khẽ chớp, nước mắt cũng lăn dài. Bà ta dùng khăn che mặt vừa khóc nức nở vừa nói: "Đứa nhỏ này con nói cái gì vậy! Con và Mặc Nhi đều là miếng thịt trên người ta, khi các con vừa ra đời thân thể yếu đến mức đại phu cũng nói chỉ sợ không nuôi nổi, lúc đó ta hận không thể chịu thaycác con. Vừa nuôi được tỷ muội các con đến tuổi xuất giá thì con lại nói những câu như muốn tìm đến cái chết, con nói xem ta phải sống thế nào đây? Con muốn ghim dao vào trong lòng ta có đúng không!"
Đến câu cuối cùng Nguyễn thị nói như sắp gầm lên, Trình Du Cẩn nghe thấy vậy thì quỳ xuống im lặng rơi nước mắt không nói thêm câu nào nữa. Nàng mặc một bộ y phục màu trắng, chiếc cằm thon thả ấy còn trắng hơn cả bộ y phục trên người, ống tay áo chồng lên nhau khiến nàng trông càng mảnh khảnh mỏng manh đến mức vừa nắm chặt chút thì sẽ vỡ. Đôi mắt của Trình Du Cẩn như được nước mắt rửa sạch, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống một bên gò má trong suốt như pha lê, lặng lẽ mà bất lực.
Cảm xúc của Trình Du Cẩn không bộc lộ hết ra bên ngoài giống như Nguyễn thị nhưng giọng nói như cố gắng kìm nén đó của nàng càng làm cho người ta lo lắng hơn: "Vậy cuối cùng nhị thẩm muốn con phải làm sao? Con xuống tóc làm ni cô thẩm không đồng ý, con muốn tìm đến cái chết để thành toàn cho mọi người thẩm cũng không đồng ý, nhị thẩm muốn con phải làm gì đây?"
Nguyễn thị dùng khăn che miệng khóc đến mức không kịp thở. Trình Du Cẩn quỳ trên mặt đất, nước mắt cũng rơi ào ào, rõ ràng nàng không phát ra một âm thanh nào nhưng lại khiến người ta thương tiếc hơn Nguyễn thị đang khóc khàn cả giọng kia. Trình lão phu nhân bị tiếng khóc của một lớn một nhỏ này làm cho bực bội, bà ấy thật sự không thể chịu nổi nữa mà dùng sức vỗ mạnh xuống bàn rồi nói: "Được rồi, đừng khóc nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT