Hoắc Trường Uyên đi thật nhanh về hướng phòng trên. Ngay lúc này, Trình Du Mặc đang ngồi trong phòng, đôi mắt mở to, trong đôi mắt đã long lanh, ngân ngấn nước. Mặc dù vậy, Trình Du Mặc vẫn kiên quyết không chịu lùi một bước, nhìn chằm chằm Hoắc Tiết thị với ánh mắt đầy uất ức và nhẫn nhịn.
Cuối cùng Hoắc Tiết thị muốn như thế nào! Trình Du Mặc thật sự sắp không chịu nỗi nữa rồi, kiếp trước nàng ta được gả vào Tĩnh Dũng Hầu phủ làm kế thất. Khi đó, Hoắc Tiết thị lấy Trình Du Cẩn ra để làm thước đo để bắt lỗi Trình Du Mặc ở khắp nơi. Bởi vì Hoắc Tiết thị hay so sánh Trình Du Mặc với Trình Du Cẩn ở trước mặt mọi người, điều này làm cho Trình Du Mặc và Hoắc Trường Uyên cảm thấy xấu hổ. Cứ mỗi lần Hoắc Tiết thị nhắc tới chuyện đó, Hoắc Trường Uyên sẽ ngẩn người một chút, giống như nhớ lại khoảng thời gian quá khứ cùng với Trình Du Cẩn. Mỗi lần như thế, khi trở về sẽ hắn ta lại sẽ trầm tư, im lặng.
Hoắc Trường Uyên nhìn vật nhớ người, Trình Du Mặc đứng một bên chứng kiến điều này thì trong lòng nàng ta sẽ dễ chịu hơn sao? Nhưng mà nàng ta ghen ghét và oán hận thì được lợi ích gì, người sống làm sao mà so được với người đã chết, huống chi người đã chết đó lại là tỷ tỷ của nàng ta. Mặc dù là kế thất hay là muội muội, nàng ta cũng không có cách nào để nói những chuyện không tốt về Trình Du Cẩn, ngược lại còn phải nghiến răng nuốt máu, miễn cưỡng mỉm cười mà nuôi nấng đứa bé của Trình Du Cẩn.
Đứa bé kia lớn lên rất giống với Trình Du Cẩn, tuy rằng Hoắc Trường Uyên có vẻ không gần gũi với trưởng tử nhưng Trình Du Mặc biết rằng, lúc không có người khác thì Hoắc Trường Uyên sẽ chăm chú nhìn trưởng tử rất lâu, ánh mắt vô cùng trầm lắng, mang theo chút vùng vẫy đấu tranh, giống như hoài niệm nhưng cũng giống như hối hận. Thế nhưng mỗi khi đứa bé kia xoay người lại, Hoắc Trường Uyên lại lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng giống như không hề để ý tới trưởng tử.
Hoắc Tiết thị đang nhắc nhở nàng ta, đứa bé đó nhắc nhở nàng ta, và cả Hoắc Trường Uyên cũng đang nhắc nhở nàng ta rằng: nàng ta không bằng Trình Du Cẩn, nàng ta làm cái gì cũng đều thua kém Trình Du Cẩn. Trình Du Mặc nhìn lại cuộc hôn nhân của mình, cảm thấy lúc chưa thành hôn giống như một viên kẹo mơ trong chua có ngọt, nhưng nhìn chung vẫn là vui vẻ. Nhưng sau khi thành hôn lại là nước đường xào hồ*, nhìn thì giống như một lọ mật nhưng khi ăn vào miệng thì chỉ toàn vị đắng.
*Nước đường xào hồ: nước đường nấu cho cô đặc lại, rồi chuyển sang màu nâu sẫm dùng để kho thức ăn (nước màu).
Nàng ta nhẫn nhịn suốt năm năm, ai ai cũng nói nàng ta tốt số, phần phúc mà tỷ tỷ mất sớm để lại đều cho nàng ta thụ hưởng. Thậm chí đến Nguyễn thị cũng cảm thấy Trình Du Mặc đúng là thuận buồm xuôi gió, lúc trước không được người ta coi trọng nhưng càng lâu thì sức mạnh tiềm ẩn càng lớn cho nên nàng ta là một người xứng đáng nhận được may mắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play