Trình Du Cẩn không ngờ người đó lại là Lý Thừa Cảnh, nàng giật mình, lập tức đứng dậy hành lễ: “Điện hạ, người quay về rồi sao? Thần thiếp thất lễ rồi.”
Trình Du Cẩn vừa nói vừa muốn bước xuống giường nhưng lại bị Lý Thừa Cảnh giữ chặt bả vai, ấn nàng ngồi xuống: “Là ta dặn bọn họ không gọi nàng dậy, nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Lý Thừa Cảnh nói xong rồi ngừng lại một chút, trông không mấy vui vẻ mà liếc nhìn Du Cẩn: “Đã nói với nàng rồi, đừng gọi ta là ‘người’ nữa, trông ta già đến vậy sao?”
Trình Du Cẩn ngạc nhiên đến mức gần như không tin nổi vào tai của chính mình. Nếu nàng không nghe lầm thì Lý Thừa Cảnh vừa nói với nàng bằng một giọng điệu đầy sự trách móc, thậm chí còn có chút tủi thân thì phải?
Trình Du Cẩn mấp máy khóe môi, mãi mới khéo léo lên tiếng: “Điện hạ, người vừa hào hoa phong nhã, tuổi trẻ lại tài cao, dù ở bất cứ nơi đâu cũng đều có thể xưng một tiếng thiếu niên anh tài, sao lại có người nói người già được chứ?”
“Còn không chịu đổi?” Lý Thừa Cảnh búng ngón tay vào đầu gối, ánh mắt sắc lạnh nhìn Trình Du Cẩn: “Đừng nói là nàng cũng nghĩ như vậy nhé?”
Đúng là ngang ngược! Trình Du Cẩn tự nhiên hiểu ra tại sao đám nam nhân ngoài kia lại hay kêu ca rằng vợ con ở nhà rất phiền toái. Lúc này nàng cảm thấy vô cùng cạn lời, không muốn để ý tới hắn, nhưng cũng lại không thể không giảng đạo lý cho hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT