Trình lão phu nhân miễn việc thỉnh an của nàng nên ngày hôm sau Trình Du Cẩn thoải mái ngủ đến lúc nào tỉnh thì tỉnh. Tuy nói là nàng tự thức dậy nhưng nhiều năm qua có thể nói Trình Du Cẩn yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi cũng rất có quy luật, cho nên đến giờ bình thường nàng thức dậy, nàng sẽ tự tỉnh.
Sau khi thức dậy, Trình Du Cẩn chỉ nằm trên giường thêm một lát, sau đó đứng dậy trang điểm. Nàng đã đoán trước được mấy hôm nay cuộc sống của mình có thể sẽ trôi qua không được êm đềm lắm nhưng chung quy lại nàng vẫn đánh giá thấp những người này.
Nàng mới cài trâm cài tóc vào tóc được một nửa, bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt. Viện tử của Trình Du Cẩn có quy củ nghiêm ngặt, trước giờ chưa có ai dám lớn tiếng ầm ĩ trong viện, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, mọi người trong nội thất ngơ ngác hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt không được tốt cho lắm.
Trình Du Cẩn tay cầm hai cây trâm so sánh với nhau, thông qua hình ảnh phản chiếu trong gương thản nhiên liếc mắt nhìn quanh phòng một lượt. Liên Kiều hiểu ý nàng, chủ động đứng ra nói: “Cô nương, nô tỳ ra ngoài xem sao ạ.”
Liền Kiều nói xong rồi đi ra cửa ngay, nàng ấy còn chưa kịp quay lại, tiếng ồn ào bên ngoài đã vọng vào trong phòng.
“Đại cô nương dậy rồi sao, lão nô phụng mệnh phu nhân mang cháo gà xé phay đến đưa cho đại cô nương.”
Trình Du Cẩn thở dài, cô biết giọng nói này là của ai, là bà tử rất có uy vọng hầu hạ bên cạnh Khánh Phúc Quận chúa. Suy cho cùng bà ta cũng là hạ nhân của Khánh Phúc Quận chúa nên dù thế nào Trình Du Cẩn cũng phải nể mặt Khánh Phúc Quận chúa, cô bèn đứng lên đi sang gian thứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT