Trình Du Cẩn nhìn Lâm Thanh Viễn với ánh mắt như nhìn một tảng mỡ dày, biết ánh mắt của mình quá lộ liễu, nàng vội vàng cúi đầu xuống giả vờ khụ một tiếng, rồi nói: "Tiểu nữ ăn nói không ra làm sao khiến Lâm đại ca chê cười rồi."
Lúc Lâm Thanh Viễn nghe thấy câu nói "sao lại không đến nỗi ấy" của Trình Du Cẩn, mặt mũi hắn ta đỏ bừng cả lên. Hắn ta không dám nhìn thẳng vào Trình Du Cẩn mà chuyển sang cúi đầu nhìn mặt đất. Mãi đến khi nghe thấy Trình Du Cẩn nói vậy, hắn ta mới vội vã xua tay nói: "Không đâu không đâu, là ta không nên nói với đại cô nương những câu ấy mới phải. Tự dưng lại nói những lời mạo phạm đến đại cô nương như thế, là ta không đúng."
Trình Du Cẩn cười, nói: “Lâm đại ca khách sáo quá. Xưa nay chưa có ai nói với ta như vậy, huynh nguyện ý tin tưởng ta, nói với ta những lời ấy. Ta mừng còn không hết thì lấy đâu ra mạo với phạm?”
Lâm Thanh Viễn ngạc nhiên, hắn ta ngẩng đầu nhìn Trình Du Cẩn: "Đại cô nương..."
"Lâm đại ca thật lòng thật dạ với thê tử tương lai, vì nàng ấy mà suy nghĩ đủ đường, Lâm phu nhân sau này ắt hẳn sẽ là người may mắn nhất thiên hạ." Trình Du Cẩn thở dài, trông có vẻ hơi rầu rĩ: "Mặc dù ta là trưởng nữ, thế nhưng ai ai cũng biết ta là quá kế. Tuy mấy năm nay không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc nhưng cũng chẳng thể nào thân thiết được với mẫu thân. Đã vậy bên chỗ nhị thẩm ta cũng có một muội muội, thế nên thẩm ấy cũng chẳng cần ta. Ta thường xuyên có cảm giác bản thân mình không có chỗ để đi. Giống như hôm nay, khi nhị muội muội về nhà, tất cả mọi người đều vây quanh muội ấy hỏi thăm hết chuyện này đến chuyện kia. Ta từng bị từ hôn nên không thể ở đó chờ đợi quá lâu, đành phải lặng lẽ lui ra ngoài. May mà nửa đường lại gặp được Lâm đại ca, nếu không, chính ta cũng không biết mình nên đi đâu về đâu."
Lâm Thanh Viễn chưa gặp chuyện thế này bao giờ, nghe nàng nói thế hắn ta bỗng thấy bối rối. Thiếu nữ trước mắt xinh đẹp, ít nói, nàng cúi đầu khẽ thở dài. Từ trước đến nay nàng luôn cho người ngoài thấy dáng vẻ thông minh, hào phóng, hiểu chuyện, thế nên đâu có ai hay biết, nàng cũng có lúc yếu đuối như vậy đâu cơ chứ?
Trái tim của Lâm Thanh Viễn lập tức vỡ thành từng mảnh nhỏ, hắn ta cảm thấy vừa thương tiếc vừa xót xa thay cho nàng. Đến cả nói hắn ta cũng chẳng dám nói to, chỉ khẽ an ủi: "Đại cô nương đừng tự ti, ngươi làm vậy là đã khá lắm rồi. Dù là đại thái thái hay nhị thái thái, có thể có được một nữ nhi giỏi giang như ngươi, chắc chắn họ đều cảm thấy hết sức vui mừng. Chẳng qua là họ không nói cho ngươi biết đấy thôi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play