"Nguyên đạo……"
**
Thanh niên co rúm cả người, lao thẳng vào vòng tay Nguyên Diệc Kỳ, tay túm chặt lấy ống tay áo hắn như thể bấu víu vào cọng rơm cứu mạng. Giọng hắn run rẩy, đứt quãng, ngập ngừng chẳng rõ ràng: “tôi… tôi không cố ý… tôi không thấy cô ấy chạy ra… Sao lại đột nhiên…”
Cậu khựng lại, không dám nói tiếp nữa, toàn thân run lên, dáng vẻ kinh hoàng tội nghiệp như vừa trải qua cơn ác mộng.
Dưới tầng hầm tối đen, mặt đất đầm đìa máu tươi, không khí ghê rợn như địa ngục, vậy mà Nguyên Diệc Kỳ vẫn giữ được vẻ tao nhã thường ngày. Hắn ung dung vuốt tóc mái trên trán thanh niên, giọng nói trầm thấp, dịu dàng như dỗ dành: “Cậu là diễn viên tôi xem trọng nhất, đương nhiên tôi tin cậu không cố ý, Tiểu Lạc.”
【 Tôi đệt, dĩ nhiên là không cố ý, rõ ràng là tên khốn nhà ngươi giăng bẫy hãm hại tôi đó a a a a! 】
Lạc Thức Vi trong lòng rủa thầm cả trăm lần, ngoài mặt lại chẳng để lộ chút cảm xúc. Sợ mình diễn chưa đạt, cậu còn cố ý cúi đầu, không để đối phương nhìn rõ sắc mặt.
“Vậy… vậy sao cô ấy vẫn không nhúc nhích? Không phải là… ch-ết rồi chứ?! Nguyên đạo! Nguyên đạo, có phải tôi… gi-ết người rồi không?!!!”
Ý nghĩ này khiến thanh niên càng thêm hoảng loạn, bắt đầu giãy giụa dữ dội, điên cuồng lao về phía Nguyên Diệc Kỳ, mặc cho đối phương nhẹ giọng an ủi, cậu cũng chẳng thể bình tĩnh lại.
Bỗng nhiên.
Đúng lúc Nguyên Diệc Kỳ cúi đầu, Lạc Thức Vi đang vùng vẫy cũng bất chợt ngẩng đầu lên — hai người bất cẩn chạm môi nhau.
Chạm nhẹ, thoáng lướt qua.
Mềm mại, lạnh lẽo, hệt như trái tim lãnh khốc của Nguyên Diệc Kỳ, chẳng vương chút hơi ấm.
Cả hai sững người.
Nguyên Diệc Kỳ khẽ chạm ngón tay lên môi, đôi mắt xám xanh như phủ sương mù, không thể nhìn thấu. Lần đầu tiên, trên gương mặt vốn như thần linh bước ra từ tượng đài ấy lại lộ ra chút cảm xúc chân thật, hắn chậm rãi cất tiếng: “…Cậu,”
Lạc Thức Vi nước mắt lưng tròng, dáng vẻ tội nghiệp, lớn tiếng biện hộ: “Nguyên đạo! Ngài, tôi không cố ý! Ngài là thần tượng trong lòng tôi, là thần minh tồn tại! Làm sao tôi dám mạo phạm thần linh, tôi thật sự không cố ý mà……”
Nguyên Diệc Kỳ còn chưa kịp nói hết, cậu đã bắt đầu nức nở, hoàn toàn là dáng vẻ của một người vô tội bị cưỡng ép làm nhục, bị hủy hoại sự trong sạch.
【 Hahaha lão tử chính là cố ý đấy! 】
【 Cho chừa thói bày mưu tính kế với ba ba, cho anh gài bẫy tôi! Không đánh lại anh thì tôi chơi bẩn, nôn cho anh chết luôn! Nhìn xem anh ta trợn tròn mắt chưa! Đối với trai thẳng mà nói, bị hôn bởi đồng giới chắc buồn nôn muốn xỉu rồi ha ha ha! Nhất là cái tên âm hiểm này, lúc nào cũng ra vẻ đứng trên cao, coi người thường như trò chơi trên lòng bàn tay! 】
【 Có giỏi thì giết tôi ngay tại chỗ luôn đi, hì hì hì hì ~ 】
Lạc Thức Vi thấy hắn ăn quả đắng, trong lòng khoái chí không thôi.
Hệ thống: ?
【 Nhưng hình như cậu cũng là thẳng mà? 】
【 Nhưng mà tôi ghét hắn!! 】Lạc Thức Vi cực kỳ hùng hồn, ngữ khí đầy kiêu ngạo như thể vừa chiếm được món hời to đùng.
Rõ ràng là cậu ta đã bị Nguyên Diệc Kỳ ép phát điên rồi, mới đem cái chiêu "ngọc nát đá tan" này ra xài.
Nhưng mà Lạc Thức Vi chưa vui vẻ được bao lâu.
Sự kinh ngạc của Nguyên Diệc Kỳ chỉ kéo dài trong chớp mắt. Sau đó hắn khẽ mỉm cười, đôi mắt ngập tràn ôn nhu, nhìn Lạc Thức Vi bằng ánh mắt bao dung trìu mến, nhẹ nhàng trấn an: “Không sao đâu, Tiểu Lạc không cần để tâm. Coi như vừa rồi là một vị đạo diễn dành cho diễn viên mình trân trọng một sự vỗ về đặc biệt, được không?”
Lạc Thức Vi nghẹn lời.
【 Mẹ ơi hắn nhịn giỏi thật! Cái tố chất tâm lý này cũng quá mạnh đi! Như thế mà còn không bị tôi làm cho mất khống chế! 】
Không hổ danh là đại phản diện BOSS.
Ghê tởm hắn không nổi, để khỏi tự nôn vì ký ức cái hôn ban nãy, Lạc Thức Vi quyết định đánh trống lảng.
Cậu liếc nhìn Đái Vi đang nằm dưới đất, dè dặt hỏi: “Nguyên đạo… cô ấy không thật sự ch-ết rồi chứ? Nếu cô ấy ch-ết thì tôi có bị đi tù không? tôi không muốn ngồi tù đâu…”
“Không đâu, tôi làm sao nỡ để cậu đi tù?” Nguyên Diệc Kỳ dịu dàng phủi vai cậu, giọng nói trầm thấp vang bên tai như một cơn mê hoặc khiến người ta mất đi lý trí: “Chỉ cần cậu ngoan, nghe lời, bất kể xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu. Được không, Tiểu Lạc?”
“tôi ngoan, tôi cực kỳ ngoan.” Lạc Thức Vi chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhìn hắn.
Hắn không chút nghi ngờ, dù Đái Vi có ch-ết hay không, Nguyên Diệc Kỳ cũng tuyệt đối có thể bảo vệ cậu an toàn. Người đàn ông này, trong thế giới này, quyền lực gần như có thể nói là che trời.
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, cậu sẽ ngày càng bị giam chặt trong tay người này.
Cũng chẳng sao.
Lạc Thức Vi trong lòng bình tĩnh như nước, nhanh chóng nghĩ ra đối sách. Tuy lần này bị chơi một vố, nhưng cũng là cơ hội tốt để khiến vai phản diện hạ thấp cảnh giác, tiện cho những màn thao túng tiếp theo của cậu.
Trò chơi bắt đầu rồi — đôi bên cùng diễn, cùng tẩy não.
Nguyên Diệc Kỳ trấn an cậu xong, lúc này mới đứng dậy, đi tới bên cạnh Đái Vi, cúi người kiểm tra sơ qua. Hắn khẽ nhíu mày, sau đó nở nụ cười, quay lại nói với Lạc Thức Vi: “Không ch-ết. Đừng sợ. Gọi xe cứu thương đi.”
“Dạ!!!” Lạc Thức Vi lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rút điện thoại gọi cấp cứu.
May quá, Nguyên Diệc Kỳ chỉ muốn phá vỡ phòng tuyến tâm lý cậu, chứ không thực sự định đẩy cậu vào vụ án mạng ngay lúc này. Trong cái rủi còn có cái may.
Dĩ nhiên, cũng không loại trừ khả năng, vì muốn khống chế cậu, Nguyên Diệc Kỳ có thể gi-ết Đái Vi bất cứ lúc nào, rồi vẫn ém được vụ án như không.
Dù sao, với tâm tính lạnh lẽo của hắn, chẳng phải không dám giết người, cũng chẳng phải không nỡ xuống tay.
Đái Vi đã được đưa đi cấp cứu.
Biên kịch Lý nộp xong viện phí, lặng lẽ đi đến bên cạnh Nguyên Diệc Kỳ, hạ giọng hỏi: “Cô ta nhất thiết phải sống sao? Nếu lúc này Đái Vi chết đi, hiệu quả có lẽ sẽ càng tốt hơn một chút.”
Ra tay giết người, muốn thoát tội thì chỉ có thể dựa vào Nguyên Diệc Kỳ. Dù cô ta còn sống, cũng sẽ sống trong cái bóng đè mà Lạc Thức Vi tạo thành, không thể nào thoát khỏi.
Chỉ có như thế, cậu ta mới có thể hoàn toàn tôn sùng Nguyên Diệc Kỳ như một đấng cứu thế.
Thế nhưng, Nguyên Diệc Kỳ nghe vậy chỉ nhàn nhạt lắc đầu, dường như vô cùng khinh thường suy nghĩ ấy.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi góc hành lang, nơi có chàng thanh niên thất thần như mất hồn, rồi khẽ nở một nụ cười nhạt. Ánh hoàng hôn từ cuối hành lang hắt lên một bên gương mặt cậu, như phủ lên đó một lớp ánh sáng thần thánh.
Thế nhưng lời hắn nói ra, lại như tiếng thì thầm của ác ma.
“Ngốc nghếch, kiểu hành động đó chỉ khiến cậu ta bị hủy diệt hoàn toàn, trở thành một công cụ vô hồn.”
Giọng hắn nhẹ như lông chim, mang theo vẻ quỷ dị khó tả: “Một người thoát ly khỏi kịch bản, giữa tình thế hỗn loạn, giống như một nhân vật trong sách bước ra đời thực, trở nên sống động và đáng yêu đến thế. Tiểu Lạc à, cậu ấy đáng để tôi bỏ công quan sát từ từ.”
Nếu Lạc Thức Vi mà nghe được những lời này, tám phần sẽ gào ầm lên: Ca!! Mẹ nó cái kiểu quan sát bước đầu tiên mà đã mạnh tay thế này à? Còn để người ta sống không hả!
Đèn phẫu thuật bên trong lại tắt, rất nhanh các bác sĩ đã đẩy Đái Vi đang hôn mê vào phòng bệnh.
Lạc Thức Vi vẫn ngồi trên hàng ghế chờ như người mất hồn, bỗng cảm thấy trên vai nặng xuống, sau đó là một luồng ấm áp đã lâu không thấy. Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt bình thản như không bao giờ biến sắc kia đang mỉm cười.
Nguyên Diệc Kỳ tao nhã khoác áo khoác lên vai cậu, còn cẩn thận chỉnh lại mái tóc rối bù, sau đó lại chu đáo đeo kính râm lên mặt Lạc Thức Vi, che đi vẻ nhếch nhác và tội nghiệp của cậu.
Hắn nói: “Đeo vào đi, đừng để ai nhận ra cậu.”
Lạc Thức Vi vừa thấy hắn liền bất giác yên tâm trở lại, rụt rè hỏi: “Nguyên đạo, cô ấy... sao rồi?”
“Cô ta sẩy thai rồi.”
Ngữ điệu Nguyên Diệc Kỳ vẫn bình thản như đang kể một tin tức không quan trọng: “Đái Vi mang thai hai tháng, cú va chạm vừa rồi khiến cô ta sẩy thai, nhưng bản thân cô ta cũng chẳng quá để tâm.”
Sẩy thai...
Cơ mặt Lạc Thức Vi giật lên trong khoảnh khắc, lần này không phải diễn, mà là phản ứng thật sự.
【Ca!! tôi mẹ nó tuyệt đối không đâm cô ta! Cái này rõ ràng là ăn vạ, ăn vạ rõ rành rành!!】
“Nguyên đạo... cô ấy sẽ không bắt tôi chịu trách nhiệm cho đứa bé đấy chứ?” Lạc Thức Vi bĩu môi, mặt mày đau khổ.
“Sẽ không.”
Nguyên Diệc Kỳ dịu dàng cười với cậu: “Ngoan nào, cậu chỉ cần nghe lời là được. Không ai có thể làm hại cậu. Việc cô ta sẩy thai thì có liên quan gì đến cậu chứ? Dù cho có liên quan, chỉ cần cô ta không muốn để lộ chuyện mang thai, thì tuyệt đối không dám lôi cậu ra.”
Lạc Thức Vi tròn mắt nhìn hắn, dần dần ánh mắt trở nên trống rỗng. Cậu như thể bị tẩy não, cứ lẩm bẩm trong miệng: “Tôi sẽ ngoan, tôi nghe lời, tôi chỉ nghe Nguyên đạo nói…”
Tin tức về việc Đái Vi bị đâm phải nhập viện truyền ra vào ngày hôm sau, nhưng hung thủ là ai thì chẳng ai biết. Dưới mệnh lệnh phong tỏa của Nguyên Diệc Kỳ, càng không ai dám truy hỏi điều gì.
Thế nhưng, ngay lúc mọi người đều cho rằng cô ta đã bị loại khỏi cuộc chơi, khi đạo diễn đang chuẩn bị thay đổi diễn viên, thì Đái Vi lại xuất hiện ở phim trường, thân thể còn mang bệnh.
Cô ta quấn băng trắng ở đùi, đi lại vô cùng yếu ớt. Gương mặt xinh đẹp thì tái nhợt, trông như có thể ngã xuống ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Có người đã định gọi xe cấp cứu.
Phó đạo diễn Lục Quần hoảng hốt chạy đến, gấp gáp khuyên: “Vi Vi, thân thể cô vẫn chưa hồi phục mà đã chạy đến đây làm gì? Mau quay về bệnh viện, đừng làm loạn nữa, trông bộ dạng cô thế này thì quay phim kiểu gì?”
Về bệnh viện? Về rồi thì chắc chắn phải đối mặt với việc chấm dứt hợp đồng thôi. Trên gương mặt mọi người không khỏi hiện lên vẻ thương hại.
Nhưng Đái Vi lại túm lấy cổ tay hắn, ánh mắt nóng rực như bị bệnh, giọng nói mang theo sự cố chấp điên cuồng, nhẹ nhàng cười: “Không đâu, đạo diễn, thương thế của tôi không nghiêm trọng đến thế. Với lại hôm nay phân cảnh của tôi vốn dĩ là tai nạn xe mà, tôi cảm thấy hiện tại diễn thì…”
“Vừa khéo hợp luôn nha ~”
“Anh nhìn xem vết thương trên người tôi, còn có thước phim nào chân thực hơn thế này chứ?”
Vừa nói, cô ta vừa gỡ băng trên chân ra, vừa nhìn về phía Lạc Thức Vi, như tìm kiếm sự đồng tình, cố chấp hỏi: “Tiểu Lạc, em nói đi? Có phải hiện giờ tôi đang ở trạng thái quay phim tốt nhất không?”
Phó đạo diễn hoảng quá, lập tức nhào tới ngăn cô ta lại.
Lạc Thức Vi nhìn thấy cảnh ấy mà cả người lạnh toát.
Cậu vốn tưởng rằng là Nguyên Diệc Kỳ đã lén tống Đái Vi bị thương lên xe cậu. Nhưng giờ nhìn lại… không nghi ngờ gì nữa, là Đái Vi tự mình ác ý tìm đến để ăn vạ.
Nguyên Diệc Kỳ là người đứng sau tạo điều kiện, hay chỉ là thuận nước đẩy thuyền, thì không rõ. Nhưng chắc chắn hắn là người được lợi lớn nhất.
Đúng lúc mọi chuyện đang căng thẳng, Nguyên Diệc Kỳ nghe được động tĩnh cũng đi tới. Nhìn thấy Đái Vi cố chấp tới phát điên, hắn khẽ thở dài, trong ánh mắt có chút bất đắc dĩ, lại như có chút không đành lòng.
“Cứ để cô ta diễn đi, nếu không cô ta sẽ không cam tâm.”
Hắn quay sang Lục Quần: “Anh đi mời bác sĩ đến theo dõi tại chỗ, toàn bộ quá trình có vấn đề gì thì lập tức đưa về bệnh viện.”
Lục Quần thấy hắn đã lên tiếng, cũng chỉ có thể gật đầu: “Được, tôi đi lo.”
Lạc Thức Vi suốt cả quá trình chỉ ngoan ngoãn ngồi trong góc, mỗi khi Nguyên Diệc Kỳ liếc qua, cậu liền như tìm lại được cảm giác an toàn, lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Nguyên đạo.”
Nguyên Diệc Kỳ nhẹ gật đầu.
Việt Kiều chau mày, nhìn Lạc Thức Vi rất lâu. Rõ ràng cậu ta trước đó vẫn là dáng vẻ ngẩn ngơ thất thần, ngay cả nói chuyện cũng phải mất vài giây phản ứng, vậy mà chỉ vì Nguyên đạo xuất hiện, đã lập tức như biến thành người khác?
Tâm tình anh bỗng trở nên vi diệu.
“Cậu với Nguyên đạo…”
Vừa nghe đến hai chữ “Nguyên đạo”, mắt Lạc Thức Vi lập tức sáng rực, cả khuôn mặt tràn đầy sùng bái: “Nguyên đạo là người tôi kính trọng nhất… Không…”
Cậu khẽ lẩm bẩm: “Một Nguyên đạo hoàn mỹ đến vậy, chính là thần minh trong lòng tôi.”
Nói xong, cậu lập tức đổi biểu cảm, cầm lấy kịch bản đứng dậy, nghiêm túc nói: “Việt ca, hôm nay có vài cảnh tôi vẫn chưa hiểu rõ, tôi muốn đến hỏi Nguyên đạo, không quấy rầy anh nữa.”
Việt Kiều: ???
Anh túm cậu lại, giọng chua lè, không thể tin hỏi: “Chỉ một đêm mà bây giờ ngài ấy trong lòng cậu còn quan trọng hơn cả tôi rồi phải không?”
Lạc Thức Vi bày ra dáng vẻ ngây thơ vô tội: “Việt ca, hai người các anh trong lòng tôi là hai vị trí khác nhau mà~”
Việt Kiều: “…”
Lạc Thức Vi trong lòng hừ lạnh một tiếng.
【Bị hắn tẩy não còn không cho tôi chửi hắn ba xạo? Nhìn cái chiêu trà xanh miệng lưỡi này của ba đây xem! Không chia rẽ được hai người các anh, tôi còn là Lạc Thức Vi chắc?】
Phải, Lạc Thức Vi từ hôm qua bị phản diện dạy cho một vố, nghĩ tới lại tức, cuối cùng bộc phát được bản năng "trà xanh" không cần ai dạy.