Phó Hoan Hoan sau khi ném đồ vào người Trì Tô An cũng từng nghĩ đến chuyện xin lỗi.
Cô vốn chỉ là kiểu con gái kiêu kỳ, nhưng không phải là người xấu. Thế nhưng lúc này, dưới ánh mắt áp đảo của Thịnh Hoài Ngôn, cảm giác áy náy trong lòng cô lập tức bị sự ấm ức nuốt chửng. Cô thậm chí không thể kiểm soát nổi suy nghĩ trong đầu mình — rõ ràng Trì Tô An có thể tránh, nhưng hắn không tránh, thậm chí sau đó còn cười. Tại sao không ai nhận ra chi tiết này? Cô sai, nhưng chẳng phải Trì Tô An đã cố ý cười nhạo cô trước sao?
Mọi chi tiết, đến lúc này, đều trở thành cái cớ cho sự ấm ức trong lòng Phó Hoan Hoan, và biến thành sức mạnh để cô bật lại:
“Thịnh Hoài Ngôn! Dựa vào đâu mà anh dám hung dữ với tôi?!”
Nước mắt tuôn trào:
“Tôi chờ anh suốt mười buổi sáng…”
Phó Hoan Hoan khóc như thể thế giới sụp đổ. Phó Hiệt đứng bên cạnh nhìn thấy vậy thì đau lòng không chịu được, lên tiếng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT