Hơi thở nặng nề vang bên tai, Hạ Trường Hoài không động đậy, Tô An tuy bị che mắt, song lỗ tai lại nhạy bén, tựa như trong khoảnh khắc có tâm linh tương thông, biết rõ hắn đang chờ điều gì.
Tô An từng có thời, thật lòng yêu mến một thiếu niên.
Khi ấy, cậu là kẻ giả bộ lãnh đạm, vẻ ngoài thong dong, nhưng trong lòng lại có phần tự ti. Cậu làm ra dáng vẻ không vướng bụi trần, không thể hiện tình cảm, lại sợ bị xem thường. Mối tình ấy đè nặng trong lòng, yêu mà không dám mở miệng, người ngoài nhìn vào chẳng ai phát hiện.
Cậu từng nghĩ, mối tương tư ấy liệu khi nào mới tới hồi kết. Chỉ cần thiếu niên kia có người trong lòng, có lẽ sẽ giúp cậu dứt lòng. Nào ngờ, thiếu niên ấy chưa kịp đắm say, đã gặp tai nạn xe cộ.
Tô An đuổi tới bệnh viện, khóe mắt đều đỏ hoe, nhưng người nọ đã không thể quay đầu. Có bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu điều muốn làm, đều chôn theo nắm tro tàn lạnh giá.
Từ đó về sau, những bóng dáng thiếu niên luôn khiến cậu lùi bước. Cậu cũng chẳng còn mở lòng đón nhận ai khác, dù có người muốn đến gần cũng bị cậu khéo léo từ chối. Đến nay nghĩ lại, cậu lại chẳng nhớ rõ hình dung người kia, chỉ lờ mờ thấy một đôi mắt đen sâu, và hình ảnh bàn tay yếu ớt vươn ra trong giường bệnh.
“Chớ quên ta, Tô An. Ta tên là Giang…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT