Diệp Tô An đã đồng ý, tâm tình Hạ Trường Hoài liền tốt đẹp vô cùng. Hắn không ngừng đem bảo vật quý giá ra ban thưởng cho người bên cạnh, trước khi rời đi còn thực hiện lời đã nói, mỗi người được ban một khối đại dương.
Việc này làm chấn động khắp nơi. Trong rạp hát, người người bàn tán xôn xao; ngoài cửa, dân chúng vây xem cũng nghị luận không ngớt. Có người nói, vị Hạ nhị gia từ phương Bắc đến kia, chỉ e là đã để tâm tới Diệp lão bản của bọn họ.
Đào kép trong gánh hát, Kỷ Ngọc Sinh cũng nghe được chuyện này. Hắn ngồi lặng ở hậu trường rất lâu, thần sắc ảm đạm. Bầu gánh đi tới, hạ giọng khuyên nhủ:
“Ngọc Sinh, thu lại vẻ mặt kia đi. Nếu để Diệp lão bản trông thấy, chỉ sợ lúc muốn khóc cũng chẳng còn kịp.”
Kỷ Ngọc Sinh nước mắt rơi xuống lách tách:
“Bầu gánh, Diệp lão bản không chịu nổi Hạ nhị gia.”
“Ai u!” Bầu gánh sốt ruột nhìn quanh hai bên, “Ngươi giữ miệng cho ta một chút đi! Việc của hai vị kia, ngươi nói ra làm gì? Có thấy cái ngày Hạ nhị gia làm ra chuyện gì không? Cầm cả quyển bạc dày mà ném vào dưới chân ngươi đó! Ngươi nghĩ thử xem, bao nhiêu buổi diễn thì mới có thể kiếm được số bạc ấy, đến khản cả giọng cũng chẳng đủ!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play