Trên đường xuống núi, Hà Đào Sinh nắm chặt tay Du Tô An. Ngón tay trắng bệch, một vài vết thương cũ vì xúc động mà vô tình lộ ra.
Những vết thương đó trông thật đáng sợ, nhưng khi Tô An nhìn thấy lại chỉ thấy xót xa.
“Lúc bị bới mộ và làm tổn hại thân thể, ngươi có cảm thấy đau không?” Tô An khẽ kéo tay Hà Đào Sinh, giọng nghèn nghẹn. “Sinh Sinh, cha mẹ ngươi… vẫn muốn được chôn cất lại đúng không?”
Hà Đào Sinh khẽ cau mày, cúi đầu nhìn mới phát hiện mình đã sớm mang dáng vẻ dữ tợn của một ác quỷ. Hắn giật mình, rồi vội vã che đi diện mạo đó, quay đầu lại, cười rạng rỡ:
“Bọn họ đã chuyển kiếp rồi. Thứ còn sót lại ở đây chỉ là một nắm đất vàng, có chôn hay không cũng không còn quan trọng.”
Tô An nhìn gương mặt dưới ánh trăng của Hà Đào Sinh – vừa tà mị, vừa đẹp đến lạ lùng – chỉ biết ngơ ngác nhìn mãi không dời mắt.
“Vậy tại sao ngươi không chuyển kiếp?” Cậu hỏi khẽ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT