Nhưng hắn vẫn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, có gì đó không ổn.
Quả nhiên.
Ngay sau đó, một giọng nói âm lãnh vang lên: "Chỉ tận lực thôi thì chưa đủ."
"Cô luôn thưởng phạt phân minh. Trần viện sử nếu có thể chữa khỏi, cô ban thưởng trăm lượng hoàng kim. Nếu trị không khỏi, cô chỉ có thể... lấy tội thất trách, phán Trần viện sử tịch thu gia sản, chém đầu thị chúng, thế nào?"
Chân Trần Nghi mềm nhũn, quỳ sụp xuống: "Điện hạ tha mạng! Vi thần..."
"Tha mạng?" Thái tử bật cười, "Chẳng lẽ Trần viện sử đoán chắc cô không thể sống quá một tháng, đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị tịch thu gia sản, chém đầu?"
Sắc mặt Trần Nghi trắng bệch, toàn thân run rẩy: "Vi thần... không có ý đó."
Hoàng hậu hít sâu một hơi, âm thầm siết chặt nắm tay.
"Kẻ điên này chẳng lẽ đã phát hiện ra điều gì? Không thể nào, hắn ly kinh nhiều năm, mấy ngày nay vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, làm sao biết được Trần thái y là người của ta?"
Thái tử nghe được tiếng lòng của Hoàng hậu, cười lạnh trong lòng.
Hắn lại đảo mắt nhìn những người trong điện đang hoảng sợ, phần lớn đều là gương mặt xa lạ. Có lẽ có vài người đã từng hầu hạ bên cạnh hắn ba năm trước, nhưng hắn không có ấn tượng gì.
Hoàng hậu nhìn ra suy nghĩ của hắn, vội vàng giải thích: "Mấy năm nay ngươi chinh chiến bên ngoài, một phần cung nhân Đông Cung đã được điều đi nơi khác, một phần khác đã đến tuổi xuất cung. Đây đều là những người mới được bổ sung vào hai năm gần đây. Ngươi cứ sai bảo, nếu có ai không vừa ý..."
Thái tử không chút khách khí: "Không vừa ý."
Sắc mặt Hoàng hậu khẽ biến, nhưng vẫn cố giữ nụ cười.
"Bổn cung làm Hoàng hậu mà cũng thấy quá uất ức! Mấy tiện nhân ở hậu cung sinh con đều phải tôn xưng ta một tiếng mẫu hậu, nghiệt chủng của tiên đế này chẳng những vô lễ bất kính, còn làm ra vẻ ta đây, giở trò điên khùng! Chết đi cho rồi! Bổn cung không hầu hạ nữa!"
Hoàng hậu liếc nhìn mấy cung nữ đang run rẩy trên mặt đất, gượng cười: "Đúng là có vài người không dùng được. Ngày mai, bổn cung sẽ sai Nội Vụ Phủ chọn mấy người ổn trọng, chu đáo đến hầu hạ."
Thái tử không lên tiếng, ánh mắt u trầm liễm xuống, dừng lại trên thảm, nơi có một mảnh màu trắng ngà, trông giống như ruột sấy khô.
Nhận ra đó là gì, sắc mặt Thái tử chậm rãi trầm xuống, thậm chí có chút tức giận.
Ánh mắt hắn lướt qua mọi người trong điện, nhưng không thấy ai khả nghi.
Mới vừa rồi còn cho hắn uống thuốc, tiểu cung nữ kia... trốn rồi?
Vân Quỳ quả thật đã lợi dụng sơ hở chuồn mất.
Cô đi theo Thanh Đại xuống lĩnh thưởng, thấy Hoàng Hậu không có phân phó gì thêm, Thái tử cũng đã tỉnh lại, nghĩ bụng chắc hẳn hắn cũng có thể tự uống thuốc, vả lại trong điện lại có nhiều cung nhân hầu hạ như vậy, hẳn là không cần đến cô, nên nhân cơ hội trở về thiện phòng.
Trong tay vuốt nén vàng, Vân Quỳ vẫn còn kinh hồn chưa định.
Quả nhiên là "phú quý hiểm trung cầu" mà.
Cổ tay bị Thái tử nắm đến sưng đỏ vẫn chưa tan, đau đến cô hít hà liên tục, cũng không biết một người trọng thương hôn mê như hắn lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, suýt chút nữa bóp gãy xương cô!
Cũng may cô đã liệu trước, bịt kín mắt Thái tử, lại có Hoàng Hậu nương nương bảo toàn mạng nhỏ, việc hôm nay coi như đã qua rồi chứ? Thái tử điện hạ trăm công nghìn việc, chắc sẽ không nhớ rõ một nhân vật nhỏ bé như cô đâu.
Không bao lâu sau, Đan Quế hồn vía lên mây từ Thừa Quang Điện trở về, cả người lạnh run mà lên giường.
Vân Quỳ lặng lẽ thò lại gần hỏi: "Thái tử điện hạ trông đáng sợ lắm hả? Sao ngươi sợ đến vậy?"
"Ta nào dám nhìn chứ!" Đan Quế sắc mặt thảm hại, nhỏ giọng nói: "Có điều vừa rồi Thái tử đã tuyên bố, nếu Trần thái y trong vòng 1 tháng không chữa khỏi cho hắn, sẽ cho người xét nhà, chém đầu."
Bá đạo quá rồi! Chữa không khỏi là giết người?
Có điều vị Thái tử điện hạ này hẳn là rất coi trọng tính mạng, nếu không cũng sẽ không lấy tính mạng cả nhà thái y ra uy hiếp, vậy nên hôm nay cô tiến lên hầu thuốc, kỳ thật cũng coi như lập công?
Nhưng dù sao đi nữa, Vân Quỳ vốn không có bao nhiêu can đảm, hôm nay đã phát huy đến mức tận cùng, vừa rồi bị Thái tử dọa cho một trận, đời này cũng không dám bén mảng đến gần hắn nữa.
Nhớ lại chuyện trong điện, Đan Quế trong lòng cũng thấy sợ hãi, "Sao ngươi gan dạ vậy, dám tiến lên hầu thuốc?"
Vân Quỳ rụt vai lại, "Ta cũng sợ lắm chứ."
Cô căn bản không ngờ Thái tử điện hạ lại tỉnh lại đúng lúc đó, chẳng phải hắn trúng mấy mũi tên, nguy kịch lắm sao? Chẳng phải vẫn luôn hôn mê bất tỉnh sao? Sao cứ phải tỉnh đúng lúc cô cho hắn uống thuốc chứ! Đúng là vận xui mà!