Cô làm cung nữ sáu bảy năm, chỉ ở Đông Cung đồ ăn mới phong phú hơn nhiều, trước kia ăn cơm tập thể của cung nhân, ngủ giường chung. Trước khi vào cung, càng là bữa đói bữa no, ban đêm ngủ trên cỏ tranh cũng được.
Những lời này cô không nói, Thịnh Dự cũng đoán được: "Mấy năm nay, là ta có lỗi với mẫu thân con, cũng làm con chịu khổ."
Vân Quỳ rũ mắt nhìn trứng tráng trong chén, đũa gắp xuống, lộ ra lòng đào mềm mại màu vàng kim bên trong.
Cô bỗng nhớ tới chuyện khi còn nhỏ: "Ta còn nhớ rõ, năm 5 tuổi đi giặt quần áo thuê, chủ mẫu nhà kia thấy ta đáng thương, cho ta một quả trứng gà. Ta giấu dưới đáy hòm không nỡ ăn, mãi đến một ngày trứng gà bị hỏng, bị mợ phát hiện, mắng cho một trận té tát, hỏi ta không ăn sao không cho biểu huynh ăn, giờ để hỏng rồi không ăn được... Nhưng ta vẫn lén lút đem quả trứng gà thối đó ăn, kết quả đau bụng, nôn ra ba ngày không ăn nổi cơm..."
Cô chưa từng muốn hồi tưởng quá khứ, mỗi một ngày đều là dày vò, nhưng nhìn thấy quả trứng lòng đào được nấu xinh đẹp này, ký ức vẫn không nhịn được trào dâng, nước mắt cũng theo đó rơi xuống từng giọt lớn.
Tỳ nữ Xuân Ve thấy vậy, vội đưa khăn cho cô lau nước mắt.
Thịnh Dự áy náy khôn nguôi, do dự hồi lâu, vẫn chậm rãi đưa tay vỗ nhẹ lưng cô: "Là cha sai, mấy năm nay làm con chịu khổ... Cha không dám cầu con tha thứ, chỉ mong con cho ta một cơ hội bù đắp, để ta chuộc tội cho những sai lầm năm đó, được không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play