Hắn muốn tiến thêm một bước, cần thiết phải trong vòng 5 năm trở thành Võ Thánh... Phi! Đạt tới Ngưng Khí đại viên mãn, nếu không cũng không có tư cách đi theo đến Hoàng Thành.

Đến nỗi linh căn...

Thần Võ đại lục căn bản không có đồ vật để thí nghiệm linh căn, bọn họ chỉ kiểm tra xem có được linh căn hay không, chính là cái trang bị kiểm tra đo lường ở các đại võ quán kia.

Cho nên hắn ít nhất không cần lo lắng có người thí nghiệm linh căn của mình nhiều ít hay mạnh yếu.

Rốt cuộc, biện pháp mà người của các đại quốc gia ở Thần Võ đại lục dùng để kiểm tra số lượng và chất lượng linh căn, đều là xem những tu sĩ đó có thể tu luyện pháp quyết thuộc tính gì.

Minh Phồn Tinh thở phào nhẹ nhõm, đợi khi chân chính tiến vào võ quán, hiểu rõ hơn một ít về tình huống pháp quyết rồi hãy quyết định. Hiện tại dù có nghĩ nát óc cũng chẳng có biện pháp nào tốt hơn.

Phục hồi tinh thần, Minh Phồn Tinh nhìn về phía Minh Sơn và Nhị Đản đang ngồi đọc sách trong phòng. Minh Sơn cư nhiên lại đang dạy Nhị Đản biết chữ.

"Hải, nha! Đây là sơ sót của mình!"

Nhị Đản từ nhỏ đã sinh hoạt ở thôn làng cằn cỗi, sau lại bị bán vào Minh gia làm nô lệ, căn bản là không biết chữ. Đến lúc đó tiến vào võ quán, có khả năng ngay cả nội dung pháp quyết cũng không hiểu, xác thật là cần phải dạy chữ cho nó.

Chỉ là... Biết chữ há phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành?

Minh Phồn Tinh nói: "Làm tốt lắm, cứ dạy hắn nhận biết thêm nhiều chữ đi."

Minh Sơn cười tủm tỉm: "Là, thiếu gia!"

Minh Phồn Tinh không hề hay biết, sau khi hắn rời đi và gặp mặt Tần Cửu Châu ở bờ sông, Minh Thải Thanh đã xuất hiện ở đó. Nàng ở lại bên kia hồi lâu, dường như đang chờ đợi điều gì, nhưng lại như chẳng chờ được gì cả.

Nàng nhìn chằm chằm mặt sông phẳng lặng, ngắm bóng hình mình phản chiếu hồi lâu, miệng lẩm bẩm: "Cứ cảm thấy thiếu thứ gì đó, là cái gì nhỉ?"

Nàng nghĩ đến Minh Phồn Tinh vừa rời đi từ đây, lẽ nào có liên quan đến hắn? Nhưng đây là lần đầu tiên nàng đến Kim Châu thành, thì có thể làm gì được chứ?

Tinh thần nàng có chút hoảng hốt, nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ, dứt khoát bỏ qua một bên, chờ sau này rồi tính.

Về phần Tần Cửu Châu, lúc này đã sớm rời đi.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, rất nhanh đã đến ngày hôm sau. Sáng sớm, hai vị Võ Sư tập hợp tất cả đám trẻ trước đại môn. Sau khi xác nhận số lượng không có vấn đề, họ liền dẫn bọn trẻ đến Kim Châu võ quán.

Vừa đi, Võ Sư vừa dặn dò: "Nhớ kỹ, đến đó nhất định phải theo sát ta, tuyệt đối không được chạy loạn. Nếu đến lượt chúng ta kiểm tra đo lường mà các ngươi không thấy đâu, thì sẽ bỏ lỡ cơ hội duy nhất này đấy, đã rõ chưa?"

"Rõ ạ!"

Minh Phồn Tinh cùng những người khác đi ngay sau Trương phụ, cứ đi theo sát như vậy thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

Từ Bạch Vân phủ đến Kim Châu võ quán cũng không mất quá nhiều thời gian, nhưng khi đến trước đại môn Kim Châu võ quán, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Những lần trước đến đây, bọn họ còn cảm thấy khoảng đất trống trước cửa Kim Châu võ quán quá rộng lớn, thoáng nhìn còn có chút lãng phí, nhưng bây giờ...

Biển người tấp nập!

Minh Phồn Tinh nhìn về phía trước, trước đại môn Kim Châu võ quán có tổng cộng mười điểm kiểm tra đo lường thiên phú. Mà Kim Châu thành có tất cả một trăm trấn, nói cách khác, mỗi điểm kiểm tra đo lường phải tiếp đãi đám trẻ của mười trấn.

Trương phụ dẫn bọn họ đến điểm kiểm tra đo lường gần nhất, cũng là nơi có ít người nhất, rồi xếp hàng ở phía sau.

"Mọi người cứ đứng ở đây, không được chạy loạn. Phải giữ kỹ thân thiếp, nếu ai làm mất thì lập tức cút khỏi hàng!"

Chuyện thân thiếp ông đã nhắc nhở rất nhiều lần rồi. Nếu còn có người quên mang, vậy thì trực tiếp cút đi. Mỗi người cả đời chỉ có một lần kiểm tra đo lường thiên phú, mà lại cứ quên đông quên tây, không coi trọng như vậy.

Vậy thì không cần kiểm tra đo lường làm gì.

Vốn dĩ mọi người đều cho rằng sẽ không có ai quên mang hoặc đánh mất, nhưng rất nhanh sau đó có một đứa trẻ mặt trắng bệch kêu lên: "Con không mang!"

Trương phụ lạnh lùng nhìn lại: "Cút ra khỏi hàng!"

Đứa trẻ kia sợ đến chân tay luống cuống, cũng may có một Võ Sư khác đến giải vây: "Hiện tại còn sớm mới đến lượt chúng ta, cứ để nó nhanh chóng về Bạch Vân phủ lấy tới là được."

Trương phụ tức giận hừ lạnh một tiếng: "Tùy tiện!"

Nói xong liền không để ý đến đứa bé kia nữa. Thiếu niên kia như được đại xá, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về. Cũng may nơi này không cách Bạch Vân phủ quá xa, khi cậu ta trở về thì vừa vặn đến lượt đám trẻ Bạch Vân trấn tiếp thu kiểm tra đo lường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play