"Sao lại không thể? Nếu đã kiểm tra ra thiên phú, vậy khẳng định là có thể tu luyện được chứ, sao lại không được?"
Tần Cửu Châu có chút mất mát: "Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, có phải hay không thiên phú của ta quá thấp, nên cần phải nỗ lực gấp bội. Nhưng ta không biết ngày đêm tu luyện, mà vẫn không thấy hy vọng."
Minh Phồn Tinh đảo mắt: "Có phải công pháp tu luyện không phù hợp?"
Tần Cửu Châu hơi sững sờ: "Ta cũng đã suy xét đến điều này, nhưng tất cả công pháp của võ quán ta đều đã thử qua một lần, căn bản vô dụng."
Minh Phồn Tinh nói: "Vậy chỉ có hai khả năng."
Tần Cửu Châu nhướng mày: "Phải không? Hai loại nào?"
Minh Phồn Tinh nghiêm trang: "Loại thứ nhất chính là như ngươi vừa nói, tuy rằng có thiên phú, nhưng quá thấp, căn bản không đủ để ngươi tu luyện ra chân khí. Còn loại thứ hai..."
Tần Cửu Châu có chút hứng thú: "Ừm?"
Minh Phồn Tinh có chút ngượng ngùng cười: "Loại thứ hai này là nghe trưởng bối trong nhà bằng hữu nói, nghe nói có một vài gia tộc tương đối thần bí..."
"Trong các gia tộc, sẽ có những công pháp độc môn, đời đời tương truyền!"
"Người của những gia tộc này tu luyện các công pháp khác thì 99% đều sẽ thất bại, nhưng công pháp lưu truyền trong gia tộc lại có thể tu luyện một cách thông thuận. Nếu thiên tư tốt thì thậm chí có thể tiến triển cực nhanh!"
Tần Cửu Châu hồi tưởng lại mọi chuyện trong đầu rồi lắc đầu, "Nhà ta trước kia cũng là gia đình giàu có, nhưng rất nhiều đồ vật đều đã bán lấy tiền mặt, hiện tại căn bản không còn lại bao nhiêu..."
Minh Phồn Tinh hỏi: "Phải không?"
Tần Cửu Châu thở dài, "Cha ta... đem đồ vật trong nhà đều đánh bạc hết."
Minh Phồn Tinh đột nhiên hỏi: "Vậy ông nội ngươi có biết tình hình của cha ngươi không?"
Tần Cửu Châu sửng sốt một chút, đây là câu hỏi gì vậy, "Biết chứ."
Minh Phồn Tinh nói: "Nếu vậy, có thứ gì mà ông nội ngươi bỏ qua cha ngươi, trực tiếp cho ngươi, bắt ngươi phải giữ gìn cẩn thận, tuyệt đối không được đánh mất, dù có mất mạng cũng phải che chở không?"
Tần Cửu Châu vừa định nói không có, nhưng rồi theo bản năng vươn tay nắm lấy ngọc bội của mình!
Không đúng, có! Chính là thứ này trong tay hắn!
Hắn nỗ lực hồi tưởng lại lời nói của ông nội khi xưa, nhưng lúc ấy hắn còn quá nhỏ, chỉ nhớ rõ ông nội cường điệu rất nhiều lần, thứ này rất quan trọng, tuyệt đối không thể ném, chết cũng không được ném.
Còn vì sao thì ông nội dường như đã nói lại dường như chưa nói, hắn không nhớ được.
Minh Phồn Tinh thấy hắn như vậy thì biết chắc chắn đã nghĩ ra, "Nếu có thì..."
Tần Cửu Châu phục hồi tinh thần lại, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, "Nếu có thì sao?"
Minh Phồn Tinh cười cười, "Vị trưởng bối kia nói, nếu có thì dù lưu lạc ra ngoài, người khác cũng đừng hòng dùng được, bởi vì những thứ này đều trói buộc huyết mạch, nghe nói chỉ có hậu nhân huyết mạch chân chính của gia tộc mới có thể dùng máu của mình mở ra bảo hộp, lấy được đồ vật bên trong!"
Ngay lúc Tần Cửu Châu đang trầm tư, Minh Phồn Tinh bỗng nhiên cười lớn hai tiếng.
"Ha ha... Ta chỉ nghe nói thôi, vị thúc thúc kia của ta còn không thể xác định có thật hay không nữa, hắn cũng chỉ nghe từ người khác nói lại, ta chỉ nói vậy thôi, ngươi cứ tùy tiện nghe một chút là được."
Tần Cửu Châu thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn ngươi đã nói với ta những điều này."
Minh Phồn Tinh lắc đầu, "Không có gì, dù sao cũng không tốn công, đúng rồi, vị sư huynh đây nếu ở võ quán, có thể kể cho ta nghe về võ quán bên trong như thế nào không?"
Tần Cửu Châu không nói rằng hắn còn chưa biết mình có thiên phú hay không, tâm tình chuyển biến tốt hơn nhiều, hắn mỉm cười kể cho Minh Phồn Tinh nghe rất nhiều chuyện về võ quán.
Tuy rằng rất nhiều chuyện chờ hắn vào võ quán sẽ biết, nhưng Tần Cửu Châu vẫn đơn giản giảng thuật một lần, dù sao thiếu niên này còn chưa biết có thể vào võ quán hay không.
Sau khi Tần Cửu Châu nói xong, Minh Phồn Tinh mới cười nói một tiếng, "Cảm ơn ngươi, đúng rồi ta tên là Minh Phồn Tinh."
Lúc này Tần Cửu Châu mới nhớ ra, bọn họ còn chưa trao đổi tên, vậy mà đã trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thật đúng là hợp ý?
"Tần Cửu Châu."
"Tần Cửu Châu? Ta nhớ kỹ, chờ vào võ quán, ta sẽ đi tìm ngươi."
Minh Phồn Tinh hoàn thành một tâm sự, tâm tình cực kỳ tốt, cáo biệt Tần Cửu Châu, chỉ là trên đường trở về, hắn vừa lúc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chợt lóe lên phía trước.
Tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng Minh Phồn Tinh rất quen thuộc với người này, liếc mắt là nhận ra ngay.
Ây da, chẳng phải Minh Thải Thanh sao?
Quả nhiên mà, nếu không phải mình xuất hiện thì vừa rồi ở bờ sông...
Người khai đạo Tần Cửu Châu chính là Minh Thải Thanh, nhưng đáng tiếc thay, hiện tại Tần Cửu Châu còn chẳng biết Minh Thải Thanh là ai!