Trương phụ hận rèn sắt không thành thép, "Nhãi ranh, lão cha ta có thể trở thành Võ Sư, ít nhất con cũng phải cho ta thành Võ Giả, nếu không ta đánh gãy chân con!"

Trương Lạc Dương thở ngắn than dài, "Vậy cũng phải có thiên phú mới được chứ. Đến lúc đó con trai con không có thiên phú thì sao? Lão cha cùng nương sinh thêm mấy đứa nữa đi?"

Trương phụ vỗ một phát vào lưng hắn, khiến hắn kêu oai oái, "Nhãi ranh, ba ngày không đánh là leo lên nóc nhà lật ngói, thật là thiếu đòn, ta cho con toại nguyện!"

Minh Phồn Tinh bọn họ nhìn mà cười ồ lên, mọi người cười nháo thành một đoàn.

Trương phụ nhìn cảnh này, trên mặt cũng nở một nụ cười, rồi nói: "Việc kiểm tra thiên phú sẽ diễn ra vào ngày 25 tháng này, còn khoảng 10 ngày nữa. Trong thời gian này, các ngươi cứ an tâm ở lại Bạch Vân phủ, chờ kiểm tra xong, nếu có thiên phú thì có thể ở lại đây tiếp tục, đến cuối tháng thì có thể vào võ quán!"

Còn những người không kiểm tra ra thiên phú thì phải về nhà.

Trương phụ nói tiếp: "Ta sẽ luôn ở đây cùng các ngươi, cho đến khi các ngươi vào võ quán mới thôi."

Trương Lạc Dương khẽ cắn môi: "Lão cha, người tin tưởng chúng ta dữ vậy à?"

Trương phụ thở dài: "Thiên phú này, phần lớn là di truyền cho con cháu, trừ một số ít ra thì cha chú, tổ tông của những đứa trẻ có thiên phú đều đã từng có người có thiên phú."

Trương Lạc Dương ngạc nhiên: "Vậy à... Thứ này lại còn có thể di truyền!"

Khóe miệng Trương phụ giật giật, thật là hết cách với thằng con trai này. Nếu nó có thiên phú, hắn đã mừng rỡ tống nó vào võ quán luyện cho ra trò rồi.

Không biết vì sao, Minh Phồn Tinh vừa nghe nói cuối tháng này có thể chuyển vào võ quán ở thì liền nghĩ ngay đến Tần Cửu Châu mà hắn đã gặp trên đường hôm nọ.

Nếu người này đến cuối tháng mà vẫn chưa tu luyện ra chân khí thì sẽ bị đuổi khỏi võ quán, dù cho hắn có 999 điểm thiên phú!

Chỉ là... chuyện đó thì có liên quan gì đến mình? Thiên phú của mình còn chưa đủ cao đây này, vẫn nên lo tu luyện cho nhanh đi thôi.

Những ngày sau đó, năm người bọn họ thường xuyên ra ngoài, thậm chí còn không nhịn được mua sắm vài món đồ chơi nhỏ. Ngay cả Minh Phồn Tinh, người mang tâm lý của một người trưởng thành, cũng không cưỡng lại được, bởi vì đồ ở đây thật sự rất hấp dẫn.

Hơn nữa, rất nhiều thứ hắn chưa từng thấy ở đời trước, thấy cái gì thích là thèm, không sao nhịn được.

Đương nhiên, điều tuyệt vời hơn là suốt mấy ngày nay hắn không hề gặp lại Minh Thải Thanh, tâm tình có thể nói là cực kỳ tốt. Ngày mai là ngày kiểm tra thiên phú rồi, hắn chẳng có chút áp lực nào cả.

Minh Phồn Tinh đứng dậy mặc y phục chỉnh tề, định bụng một mình ra ngoài đi dạo. Minh Sơn và Nhị Đản vừa thấy hắn thì liền xúm lại: "Thiếu gia, người muốn đi đâu ạ?"

Minh Phồn Tinh xua tay: "Hôm nay ta muốn một mình ra ngoài đi dạo, các ngươi không cần đi theo."

Nhị Đản vội nói: "Thiếu gia, sao được ạ... Một mình nguy hiểm lắm."

Minh Phồn Tinh chẳng thèm để ý: "Đây là Kim Châu thành, có thể nguy hiểm ở đâu chứ? Ta cũng không đi xa, chỉ loanh quanh Bạch Vân phủ thôi, không đến chỗ vắng người đâu, các ngươi không được theo ta đó."

Nói xong, hắn liền nhanh chân bước ra ngoài, không cho bọn họ cơ hội đuổi kịp, chỉ để lại Minh Sơn và Nhị Đản nhìn nhau. Minh Phồn Tinh đã nói vậy rồi, hai người họ cũng không dám thật sự bám theo.

Trong khoảng thời gian này, Nhị Đản cũng coi như là mở mang không ít kiến thức, bây giờ đã không còn nhút nhát như lúc mới rời Bạch Vân trấn nữa, chỉ là trông vẫn còn hơi hướng nội và tự ti.

"Minh Sơn ca, thật sự không theo sau ạ?"

Minh Sơn thở dài: "Thôi, thiếu gia đã nói vậy rồi, chúng ta mà theo sau, có khi lại bị mắng cho một trận ấy chứ. Hơn nữa, với thân thể nhỏ bé này của chúng ta, lỡ có gặp nguy hiểm gì ở ngoài kia, cũng chỉ thêm phiền cho thiếu gia thôi."

Trong ba người bọn họ, chỉ có Minh Phồn Tinh là luyện qua võ, hai người còn lại thì dốt đặc cán mai.

Nhị Đản chớp chớp mắt, rồi lặng lẽ cúi đầu nhìn đôi tay mình. Làn da thô ráp, cánh tay nhỏ bé yếu ớt, tuy nói so với thời điểm mới vào Minh gia đã tốt hơn nhiều, nhưng...

Nếu có thể, hắn cũng muốn bảo hộ thiếu gia, nếu có thể có thiên phú thì tốt rồi.

Hắn lặng lẽ nắm tay, nếu có thiên phú, chính mình cũng có thể nỗ lực tu luyện biến cường, luôn đứng phía sau bảo hộ thiếu gia.

Minh Phồn Tinh vừa bước ra khỏi Bạch Vân phủ, liền đảo mắt nhìn quanh.

Một bên là con đường quen thuộc mấy ngày trước hắn vẫn thường đi, hướng thẳng tới chủ đạo lộ. Còn phía bên kia dẫn tới một ngã ba đường, nơi giao lộ được quy hoạch thành một khu vực nghỉ chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play