Minh Phồn Tinh cũng ăn không ngừng được, quả thật rất mỹ vị, Kim Châu thành không hổ là thành thị lớn nhất vùng này, mặc kệ độ phồn hoa hay những chi tiết nhỏ đều làm rất tốt, hơn xa một nơi nhỏ bé như Bạch Vân trấn có thể so sánh được.
Đến khi bọn họ ăn xong mới phát hiện phần ăn của năm người đã bị ba người bọn họ ăn hết, đành phải bảo hạ nhân trong phủ mang thêm đồ ăn đến.
Ăn tối xong, ba người tản bộ trong sân tiêu cơm, tiện thể tâm sự, nhưng chưa đi được bao lâu, bọn họ đã cảm thấy buồn ngủ, vội vàng trở về nhà ngủ.
Minh Phồn Tinh còn chừa lại vị trí bên cạnh mình: "Hai người các ngươi lát nữa tự lại đây ngủ, biết không?"
Minh Sơn đáp: "Đã biết, thiếu gia!"
Ba người bọn họ rất nhanh đã ngủ say, thật ra Minh Sơn và Nhị Đản còn mệt hơn bọn họ, dù sao trên đường đi, bọn họ còn phải hầu hạ ba vị đại thiếu gia trong xe ngựa.
Chờ đến khi ăn no, Nhị Đản nhìn một phần giường còn lại, có chút không biết làm sao: "Chúng ta, thật sự phải ngủ ở bên kia sao?"
Minh Sơn theo lẽ thường gật đầu, "Thiếu gia bảo chúng ta ngủ, khẳng định là muốn ngủ ở bên kia rồi, bằng không ngươi ngủ ở đâu?"
Nhị Đản nhìn quanh phòng, quả thật trừ giường ra thì chẳng còn chỗ nào mà ngủ được, "Ngủ trên mặt đất à?"
Khóe miệng Minh Sơn giật giật, "Ngươi mặc quần áo mới mà ngủ trên đất?"
Nhị Đản ngẩn người, theo bản năng nói, "Vậy ta cởi ra ngủ?"
Minh Sơn thở dài, "Thôi được, đừng làm loạn nữa, ta mệt chết đi được, mau ngủ thôi. Nếu ngươi không muốn ngủ gần thiếu gia thì ta ngủ bên cạnh thiếu gia, ngươi ngủ ở ngoài cùng là được."
Nhị Đản lập tức cự tuyệt, "Không cần, ta ngủ bên kia là được."
Nghe vậy, Minh Sơn không nghĩ nhiều, ngược lại mừng rỡ nằm xuống cạnh bên. Dựa vào thiếu gia ngủ, hắn phải luôn chú ý, không dám xoay người, càng không thể đánh thức thiếu gia, làm sao mà ngủ ngon được?
"Vậy ngươi lên đây ngủ đi."
Giường này thật sự rất lớn, năm đứa trẻ ngủ vẫn còn rộng rãi, thậm chí sáu đứa cũng đủ. Trước kia, đám trẻ từ Bạch Vân trấn đến Kim Châu thành kiểm tra thiên phú đều ở đây, dù đông người đến mấy cũng không lo không có chỗ.
Nhị Đản cẩn thận trải chăn, đặt gối ngay ngắn, rồi ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn chỉnh tề, nằm thẳng tắp một bên.
Minh Sơn đã ôm chăn ngủ say, trong phòng chỉ còn Nhị Đản còn thức. Trương Lạc Dương và Chu Hải Minh đều khẽ ngáy, tiếng không lớn, không đến nỗi làm ồn người khác.
Nhưng Nhị Đản vẫn khẽ nhíu mày, lỡ làm ồn Minh Phồn Tinh thì sao?
Dù sao, hắn còn chưa biết mình có thiên phú hay không, thân phận vẫn là nô lệ, không thể tùy tiện. Hắn có thể ở đây, đều là nhờ thiếu gia đặc biệt chiếu cố.
Phải biết rằng, những hạ nhân nô lệ khác của Minh gia, chưa ai quá 12 tuổi được đi, chỉ có hắn và Minh Sơn, gã sai vặt hầu hạ thiếu gia, là được đi cùng.
Minh Sơn đi theo Minh Phồn Tinh nên có chút địa vị trong Minh gia, nhưng thực chất vẫn là nô tài, chỉ hơn Nhị Đản một chút thôi.
Chỉ là, trước kia bọn họ không được ưa thích bao nhiêu, hiện tại lại bị ghen tị bấy nhiêu, những hạ nhân đủ tuổi đều đỏ mắt.
Chịu uất ức ở viện của Minh Phồn Tinh thì sao? Họ còn có cơ hội đi kiểm tra thiên phú cùng, nếu không có gì khác biệt mà trở về làm hạ nhân, thì nếu có thiên phú thì sao?
Một bước lên trời!
Chỉ là, bây giờ nói gì cũng muộn.
Đôi mắt Nhị Đản sáng lên nhìn trần nhà, nếu... nếu hắn thật sự có thiên phú, sau này nhất định phải chăm chỉ tu hành, bảo vệ thiếu gia thật tốt, tuyệt đối không để thiếu gia chịu ủy khuất nữa.
Mang theo tâm sự, hắn chậm rãi nhắm mắt, rất nhanh cũng ngủ thiếp đi. Bên ngoài trời còn chưa tối hẳn, nhưng cả Bạch Vân phủ đã chìm vào tĩnh lặng.
Ngoài trừ số ít sĩ vệ tuần tra và Võ Giả, chỉ còn vài thiếu niên đi lại, những người khác đã mệt mỏi ngủ sớm.
Ngày hôm sau sẽ náo nhiệt thôi, rất nhiều thiếu niên hễ có tiền trong túi đều rủ nhau đi chơi. Theo tình hình năm ngoái, lần này có lẽ cũng không quá mười người có thiên phú.
Nên nhiều người đến kiểm tra thiên phú chỉ là làm theo lệ, càng có nhiều người muốn đến Kim Châu thành mở mang kiến thức. Lần này, hộ vệ đi theo đoàn xe có nhiều người thân thích, trưởng bối của đám thiếu niên thiếu nữ này.
Ngoài những người ở lại trông coi Bạch Vân phủ, những người còn lại đều dẫn con cháu thân cận đi dạo phố.
Chu Hải Minh nhờ có mối quan hệ của Trương Lạc Dương, liền bỏ lão cha ở Bạch Vân phủ, cùng Trương Lạc Dương tung tăng đi chơi.
Hai vị Võ Sư, một người là Trương phụ thân của Trương Lạc Dương, cùng với một Võ Sư khác bàn bạc một vài chuyện. Một người ở lại Bạch Vân phủ tọa trấn, còn lại thì dẫn đám tiểu bối ra ngoài du ngoạn.