"Còn không phải tại lão tam kia, động thủ trước mà không lau sạch mông, để vài tên đào tẩu về mật báo?!"
"Cái tên lão tam này, cứ nhắc tới là lại thấy bực, chờ trở về phải hảo hảo giáo huấn hắn một trận."
"Được, mau gọi các huynh đệ trở về."
Đã đi qua khỏi khu rừng này, Minh Phồn Tinh bọn họ đương nhiên không rõ lắm những chuyện này. Có điều, khi đi ngang qua rừng cây, bọn hắn cũng loáng thoáng ngửi được một tia vết máu, còn có không khí dần dần trở nên khẩn trương.
Cũng may cả đoạn đường đi không gặp phải nguy hiểm nào, xem ra việc mấy đội của các trấn cùng nhau lên đường đúng là lựa chọn sáng suốt nhất.
Trương Lạc Dương thở phào một hơi, "Hú hồn, vừa nãy cả đoàn xe im thin thít!"
Chu Hải Minh tiếp lời, "Ai bảo không phải? Ta lo quá trời!"
Lần này trong đội ngũ, phụ thân của Trương Lạc Dương và Chu Hải Minh đều có mặt, một người là Võ Sư, một người là Võ Giả. Nếu thật sự xảy ra chiến đấu, bọn họ rất có thể gặp chuyện.
Thân là Võ Sư có lẽ không sao, nhưng thân là Võ Giả thì hơi nguy hiểm. Tuy nhiên, không phải cứ là Võ Sư thì tuyệt đối an toàn, dù sao Võ Sư mạnh nhất sẽ phải đứng mũi chịu sào, đối đầu với thủ lĩnh mạnh nhất của đối phương.
Cường đạo đâu phải lũ ngốc không có đầu óc, khi đối đầu với Võ Sư trong đội ngũ của họ, chắc chắn cũng sẽ phái kẻ mạnh nhất ra nghênh chiến.
Cũng may cuối cùng không có phỉ đạo tập kích, không cần giao chiến thì bọn họ tự nhiên có thể yên tâm.
Trương Lạc Dương còn vén màn trúc nhìn ra bên ngoài, thấy phụ thân đang cưỡi ngựa đi lại giữa đoàn xe, liền nhe răng cười với ông rồi trở vào trong xe ngựa.
Trương phụ nhướng mày, thằng nhãi ranh này đúng là thiếu đòn!
Chu Hải Minh cũng lén la lén lút ló đầu ra xem phụ thân mình, kết quả người đông quá nên nhìn mãi mà không thấy. Bất quá, nếu không xảy ra chiến đấu thì chắc chắn là không có việc gì.
Minh Phồn Tinh an ủi, "Đừng lo lắng, chúng ta đông người thế này, sẽ không ai dám ra tay đâu."
Mười ngày đã trôi qua một nửa, còn năm sáu ngày nữa là tới Kim Châu thành rồi. Mong là Kim Châu thành đừng làm hắn thất vọng.
Trên sách viết Kim Châu thành là một tiểu thành biên thùy của Phong Võ quốc, không biết cái tiểu thành biên thùy này rốt cuộc nhỏ đến mức nào.
Ít nhất cũng phải lớn hơn Bạch Vân trấn chứ nhỉ?
Thời gian trôi qua, bọn họ gặp được rất nhiều đoàn xe trên đường, đều là người từ các trấn phụ thuộc Kim Châu thành đến.
Minh Phồn Tinh áng chừng một chút, chỉ riêng những đoàn xe hắn thấy đã không dưới hai mươi, mỗi đoàn xe tính khoảng 100 đứa trẻ, vậy là có tới 2000 người, chưa kể những đoàn xe hắn không thấy.
Càng gần Kim Châu thành, số người ngẫu nhiên gặp được càng nhiều.
Minh Phồn Tinh lại càng thêm bình tĩnh, dù sao thành thị xa hoa đến đâu ở đời trước hắn cũng thấy nhiều rồi, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với võ quán thôi.
Hơn nữa... một cái tiểu thành biên thùy thì có thể lớn đến đâu chứ?
Trong lòng hắn nghĩ vậy, nhưng khi thật sự nhìn thấy Kim Châu thành, hắn mới phát hiện ý nghĩ của mình nhỏ hẹp đến cỡ nào. Toàn bộ Kim Châu thành so với thủ đô hắn từng thấy ở đời trước không sai biệt lắm!
Đây còn chỉ là một cái gọi là tiểu thành biên thùy! Vậy những đại thành thị khác của Phong Võ quốc lớn đến mức nào? Hoàng Thành lại lớn đến đâu? Gấp hai? Gấp mười? Gấp trăm lần?
Lúc này hắn mới ý thức được, trước đây mình chỉ dựa vào sách
Vở thượng nhìn những văn tự kia mà tưởng tượng, thật không đáng tin cậy.
Khó trách người xưa có câu "Trên giấy rốt cuộc vẫn còn nông cạn".
Hắn cũng coi như ý thức được cái gì gọi là "Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường", nhất định phải đi ra ngoài nhiều hơn mới có thể thực sự nhận thức được thế giới này.
Đến Kim Châu thành.
Không chỉ Minh Phồn Tinh bị khiếp sợ, mà những người lần đầu tiên đến Kim Châu thành đều bị sự khổng lồ và phồn hoa của Kim Châu thành làm cho mê hoặc.
Cũng may không chỉ có đoàn xe của bọn họ có mặt ở đó, mà còn rất nhiều đoàn xe khác ở phụ cận. Người của các đoàn xe này cũng có phản ứng tương tự, nên sự thất thố của bọn họ không quá thu hút.
Người địa phương hoặc những ai quen thuộc Kim Châu thành thì đã thấy nhiều không lạ, bởi năm nào cũng phải đến đây một lần.
Mấy vị Võ Sư phía trước quát lớn vài tiếng, mọi người mới hồi phục tinh thần, đoàn xe cũng bắt đầu xếp hàng tiến vào thành.
Trong lúc xếp hàng, đám thiếu niên nam nữ ít kiến thức trong xe không kìm nén được sự kích động, muốn ra ngoài đi dạo, nhưng bị đám Võ Giả đi theo ngăn lại ngay.
Hiện tại vẫn còn ở ngoài thành, lát nữa xếp hàng còn cần thống kê nhân số, tuyệt đối không thể tùy tiện đi lại lung tung, kẻo đến lúc lại tìm không thấy người.