Lần này, hắn để Minh Sơn ở lại phủ, một mình đi tới một cây cầu đá trong Bạch Vân trấn, nơi bọn họ đã hẹn gặp nhau.

Khi hắn đến nơi thì cũng gần giờ hẹn, quả nhiên hai người kia đã chờ sẵn ở đó, đang ghé đầu vào nhau không biết nói gì.

Minh Phồn Tinh chạy chậm tới: "Xin lỗi, để mọi người đợi lâu, vừa ra khỏi cửa liền gặp cô cô, bị gọi về phân phó một hồi, mới thoát thân được."

Trương Lạc Dương nhìn hắn: "Thật không? Có chuyện gì sao?"

Thường thì Minh Trăn Nhan sẽ không gọi Minh Phồn Tinh đang chuẩn bị ra ngoài về.

Minh Phồn Tinh thở dài: "Đừng nhắc nữa, vẫn là bộ dạng cũ."

Chu Hải Minh không hiểu ra sao: "Ta thật sự không biết Minh Thải Thanh rốt cuộc bị làm sao, ta ở ngoài gặp nàng vài lần, là một cô nương rất hay cười, cũng rất kiều diễm đáng yêu, khiến người ta yêu thích, rất nhiều người ở Bạch Vân trấn đều thích nàng! Sao cứ đối diện với ngươi là trở nên cáu kỉnh dễ giận, thậm chí năm lần bảy lượt ăn nói lỗ mãng?"

Hắn nói còn uyển chuyển, Minh Thải Thanh không chỉ ăn nói lỗ mãng, mà còn nói năng bậy bạ, ai cũng thấy Minh Thải Thanh không đúng.

Minh Phồn Tinh nhún vai, không để bụng: "Còn sao nữa? Chẳng phải vì chuyện Minh gia."

Trương Lạc Dương và Chu Hải Minh liếc nhau, không nói tiếp, chuyện này liên quan đến gia nghiệp Minh gia, đâu phải chuyện hai đứa trẻ người ngoài như họ có thể xen vào.

Trương Lạc Dương đổi chủ đề: "Đã đến rồi thì chúng ta đi thôi, hai ngày nữa là phải xuất phát, đi lần này không biết khi nào mới được về."

Nếu được trắc ra có thiên phú, thì phải ở lại võ quán tu luyện dài hạn, cơ bản không thể xin nghỉ về nhà.

Trừ phi trong 1 năm không tu luyện ra chân khí, không chính thức trở thành Võ Giả, sẽ bị võ quán đuổi, còn lại muốn về nhà đều phải xin phép, mà chưa chắc được duyệt.

Nếu không được duyệt, thì ngay cả Tết cũng không thể rời khỏi Kim Châu thành.

Chu Hải Minh thở dài: "Chúng ta cũng không biết có trắc ra thiên phú hay không."

Minh Phồn Tinh kết bạn, đầu tiên xem người có thiên phú hay không, sau đó xem nhân phẩm, người không có thiên phú dù quan hệ tốt cũng vô dụng, đợi hắn đi võ quán thì cơ bản là đoạn giao.

Tuy tàn khốc, nhưng hiện thực là vậy.

Minh Phồn Tinh vỗ vai họ: "Nhà chúng ta đều có trưởng bối có thiên phú, chúng ta chắc chắn cũng có, đừng nói lời ủ rũ!"

Trương Lạc Dương nghĩ đến phụ thân mình là một Võ Sư, bèn nói: "Đúng vậy, chúng ta cũng có mà, không thể ủ rũ, phải có tin tưởng chứ. Đến lúc đó ba người chúng ta có thể cùng nhau ở võ quán, nâng đỡ lẫn nhau."

Minh Phồn Tinh gật đầu: "Đúng vậy, thế mới phải chứ. Đi thôi, chúng ta đi dạo phố đi, dù sao..."

Hôm nay, ba người dạo rất nhiều cửa hàng ở Bạch Vân trấn, thậm chí còn mua một ít đặc sản Bạch Vân trấn, mấy món đồ chơi nhỏ không chiếm diện tích, mãi cho đến tối mịt mới tách ra.

Hai ngày nay, Minh Phồn Tinh mặc kệ ở trong nhà hay ở bên ngoài cũng không thấy lại Minh Thải Thanh, phỏng chừng là bị Minh Trăn Nhan hạ lệnh cấm túc trong viện rồi.

Hắn cũng chẳng quan tâm, mừng rỡ là đằng khác.

Hai ngày sau, sắc trời vừa hửng sáng.

Ở Bạch Vân trấn, hơn 20 chiếc xe ngựa cường tráng đã sớm được ngựa kéo đi ra ngoài, có hai Võ Sư dẫn đội, ngoài ra còn có hai mươi Võ Giả cùng với một trăm hộ vệ thân thủ phi phàm đi cùng.

Dù sao đây cũng là đại sự! Nếu 120 hài tử này có thể an toàn đến Kim Châu thành, có lẽ có thể kiểm tra đo lường ra mấy đứa có thiên phú.

Phải biết rằng số lượng hài tử có thiên phú càng nhiều, trấn trưởng sẽ càng nhận được nhiều khen thưởng, đây là quy định bất thành văn của Phong Võ quốc.

Minh Phồn Tinh dẫn theo Minh Sơn và Nhị Đản, đối ngoại thì nói là gã sai vặt, hầu hạ mình.

Ba người bọn họ ngồi riêng một chiếc xe ngựa, theo lý thuyết thì không được độc chiếm như vậy, nhưng Minh gia đã tự chuẩn bị hai chiếc xe, một chiếc cho Minh Thải Thanh, chiếc còn lại chính là của Minh Phồn Tinh.

Nếu là Minh gia tự chuẩn bị, người khác cũng không dám nói gì.

Minh Thải Thanh cũng mang theo hạ nhân, nhưng hoàn toàn là để hầu hạ cô ta, chứ không có ai 12 tuổi cả, không giống như Minh Phồn Tinh.

Kỳ thật trong viện của cô ta cũng không phải là không có hạ nhân 12 tuổi, chỉ là cô ta không muốn thôi.

Trước đó, cô ta còn rủ hai khuê mật có quan hệ tốt cùng lên xe, ba người nói nói cười cười trên xe ngựa, vui vẻ vô cùng.

Bộ dáng hiện tại của cô ta khi đối mặt với Minh Phồn Tinh có thể nói là khác biệt một trời một vực.

Trương Lạc Dương và Chu Hải Minh ở chung một xe ngựa, đương nhiên thỉnh thoảng sẽ đến xe Minh Phồn Tinh chơi đùa. Đoàn xe vừa mới rời Bạch Vân trấn, còn tương đối an toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play