Sương Bạch Ngọc không biết có phải đang suy nghĩ nên nói gì hay không, một lát sau mới lên tiếng: "Còn vài ngày nữa mới đến Vạn Kiếm Thành, vi sư sẽ luyện chế cho con một ít..."
Minh Phồn Tinh cắt lời: "Sư tôn."
Sương Bạch Ngọc im lặng.
Minh Phồn Tinh biết sư tôn lo lắng cho mình, nhưng việc này hoàn toàn không cần thiết: "Chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân râu ria ti tiện thôi, coi như đây là một lần mài giũa tâm tính là được."
"Đệ tử rất hổ thẹn, lại để người như vậy ảnh hưởng đến tâm thần. Lần này có lẽ phải đợi đến khi Huyền Dương phân thân giải quyết hắn xong mới có thể tiếp tục nghiên cứu phong ấn. Đệ tử thật cảm thấy hổ thẹn."
Sương Bạch Ngọc suy tư một hồi rồi mới bình tĩnh lại, nhưng hắn sẽ không trách cứ đồ đệ của mình: "Đồ nhi làm tốt lắm, không cần tự trách."
Lúc này Minh Phồn Tinh không thể tĩnh tâm nghiên cứu, chi bằng cứ nghỉ ngơi ở đây, đợi vài ngày sau giải quyết xong chuyện kia rồi tiếp tục.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT