Edit: Min


 

Bạch Đào đang mừng thầm một mình, bị đẩy ra cũng chẳng để tâm, trong lòng nghĩ cái cốc thủy tinh này đối với mình thật ra chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt. Nếu nói muốn giữ lại làm kỷ niệm, thì chiếc điện thoại kia còn có ý nghĩa hơn nhiều.

Cậu nhìn chiếc điện thoại đang đặt nghiêng cạnh cốc nước, để ráo nước, thầm hy vọng có thể gặp kỳ tích, cho điện thoại mở máy lại một lần cũng tốt. Để cậu có thể nhìn lại số dư trong tài khoản ngân hàng của mình. Cậu làm tự media vất vả đến giờ, cũng tích góp được mấy chục ngàn rồi.

À đúng rồi... dù có mở được, chắc cũng không xem được đâu. Ở đây không có mạng mà.

Haizz! Cảm giác lúc này giống hệt như khi cậu vừa chuyển ra khỏi nhà bác trai, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu.

Sau khi hỏi kỹ Bùi Tranh, biết được “Cầm chết” thì sẽ được nhiều tiền hơn một chút, Bạch Đào quyết định mang cốc thủy tinh đi cầm chết. Cậu mong có thể lấy được thêm ít tiền, hiện tại ngay cả áo ấm chống lạnh cũng chưa có, những thứ khác càng khỏi nói.

“Bùi đại ca, từ đây đến trấn trên khoảng bao xa?” Bạch Đào cẩn thận rửa cốc bằng nước nóng, đây chính là bảo bối đổi tiền, nếu lúc này lỡ vỡ hay trầy xước thì chẳng khác nào mất tiền, thậm chí còn mất luôn cơ hội sống.

Bùi Tranh trước kia thường lên trấn bán thịt săn, rất quen đường: “Nếu đi nhanh, chừng nửa canh giờ.”

Bạch Đào liếc mấy cái về phía đôi chân dài rắn chắc của Bùi Tranh, âm thầm ước lượng tốc độ đi nhanh này, chắc chắn là nhanh hơn mình nhiều. Người ta đi một tiếng đồng hồ thì cậu phải mất bảy tám mươi phút. Như vậy tính ra, từ đây đến trấn chắc tầm sáu, bảy cây số.

Cậu còn định hỏi xem mấy hôm nay Bùi Tranh có rảnh lên trấn không, nếu có thì mình đi cùng. Nơi này người lạ cảnh lạ, cậu thật sự không dám đi một mình.

Còn chưa kịp mở miệng, con chó đen lớn đang nằm dưới mái hiên đã vẫy đuôi chạy thẳng ra cổng.

“Tranh ca!”

Một người đàn ông to khỏe giơ cao đầu lợn trong tay để tránh bị con chó đen gặm, “Thấy huynh mãi không xuống, ta với An ca tới tìm huynh đây. Đồ cũng mang tới rồi, hôm nay ăn luôn ở nhà huynh nhé!”

Đứng sau Khâu Đại Ngưu là Tống Dĩ An, trên tay xách một cái xô, bên trong là lòng heo đã được rửa sạch. Khi săn được lợn rừng, Bùi Tranh giữ lại một nửa để ăn, nửa còn lại Khâu Đại Ngưu định mang bán. Hai người bàn bạc rồi quyết định tối nay sẽ cùng nhau nấu đầu heo và lòng, coi như ăn một bữa canh mổ lợn, rồi gọi thêm huynh đệ tốt Tống Dĩ An đến ăn cùng.

Ban đầu nói sẽ ăn ở nhà Khâu Đại Ngưu, nhưng mãi không thấy Bùi Tranh xuống, hai người liền kéo nhau lên tận nơi.

Tống Dĩ An thong thả đặt xô xuống: “Chắc Tranh ca chê nhà ngươi bừa bộn quá, không muốn đến.”

Khâu Đại Ngưu cảm thấy cũng có thể như vậy thật, dù sao Bùi Tranh là người rất ưa sạch sẽ, nhưng ngoài mặt thì hắn không chịu nhận nhà mình lộn xộn, liền giơ tay cùi chỏ huých Tống Dĩ An một cái: “Nhà ta cũng đâu đến mức quá bừa.”

Bùi Tranh đưa tay đón lấy cái đầu lợn rồi đặt vào bồn nước bên cạnh bếp, tiện thể phẩy tay đuổi con chó đen đang nhảy nhót không yên kia đi.

“Đây là Bạch Đào.” Bùi Tranh giới thiệu với huynh đệ của mình.

Tống Dĩ An vừa bước vào sân đã thấy tiểu ca nhi tóc ngắn kia rồi, chỉ có tên Khâu Đại Ngưu này là giờ mới phát hiện ra trong sân còn có người khác. Vừa nhìn thấy nốt ruồi ở tai Bạch Đào, hắn liền kinh ngạc kêu lên: “Tranh ca! Huynh ở đâu dụ về được một tiểu ca nhi thế này!”

Tống Dĩ An nhón chân, gõ nhẹ vào đầu Khaau Đại Ngưu một cái, rồi mỉm cười chào hỏi Bạch Đào: “Chào ngươi, ta là Tống Dĩ An. Mong Bạch ca nhi đừng để bụng, tên Đại Ngưu này đầu óc đơn giản, nói năng cũng chẳng qua lọc.”

Bị nói là đầu óc đơn giản, lúc này Khưu Đại Ngưu cũng nhận ra mình vừa rồi lỡ lời, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Bạch ca nhi!”

“Không sao đâu, các ngươi hiểu lầm rồi. Ta giống các ngươi, cũng là một hán tử. Cái nốt ở tai này chỉ là nốt ruồi bình thường thôi.” Bạch Đào vừa nói vừa xoa xoa dái tai mình, cảm thấy cái nốt ruồi này đúng là hơi vướng, không biết có cách nào tẩy nó đi được không.

Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu đều lộ vẻ kinh ngạc, chưa nói đến chuyện nốt ruồi, chỉ riêng khuôn mặt và dáng người của Bạch Đào thôi đã không giống một hán tử chút nào, nhìn kỹ thì rõ ràng là quá mức tinh xảo.

Bùi Tranh ở một bên đang chuẩn bị xử lý đầu lợn, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác... kỳ quái, nhưng cân bằng, hóa ra không phải mắt y có vấn đề, mà đúng là Bạch Đào trông giống ca nhi thật.

Bạch Đào đơn giản kể qua với hai người về lai lịch của mình, dĩ nhiên vẫn là cái lý do cũ từng nói với lý chính.

Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu còn nghiêm túc bàn luận về cái nơi tên là “trấn Văn Lý” mà cậu nói, rồi đồng loạt lắc đầu bảo chưa từng nghe qua.

Tống Dĩ An vỗ vai an ủi: “Không sao đâu, ngươi cứ ở lại thôn Thanh Hà một thời gian cũng được. Dân trong thôn ai cũng tốt tính, đợi đến khi thời tiết ấm lên thì lại tính tiếp.”

Khâu Đại Ngưu gật đầu đồng ý: “Tranh ca bọn ta cũng rất tốt, ngươi cứ yên tâm ở lại đây. Nhà ta với An ca đều ở ngay dưới chân núi, có việc gì cứ tới tìm bọn ta.”

Bạch Đào không ngờ hai người này lại nhiệt tình như vậy, mỉm cười cảm ơn.

Cứ thế, mấy người vừa nấu đầu lợn, vừa chuyện trò rôm rả. Bạch Đào nói chuyện với Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu vô cùng hợp cạ, chỉ có Bùi Tranh là vẫn ít nói, lặng lẽ làm việc ở bên cạnh.

Khâu Đại Ngưu cầm chiếc móc sắt nung đỏ, luồn vào tai heo quay vòng: “Hôm trước bọn ta lên trấn ăn món tai lợn trộn, ngon lắm! Tiếc là đắt quá, mà bọn ta thì không biết làm.”

Tống Dĩ An nhớ lại cũng nuốt nước bọt: “Chỉ biết là phải luộc rồi trộn, nhưng cụ thể làm thế nào thì chịu.”

Lần đó ba người mua một con hươu con, bán được 2 lượng bạc nên mới dám “ăn sang” một bữa. Cũng vì nghe mùi thơm từ xa, mới nảy ra ý định mua thử một chút nếm chơi, chứ giá thì đúng là đắt đỏ thật, chỉ dám mua vài miếng.

Bạch Đào thấy Khâu Đại Ngưu sắp chảy nước miếng đến nơi, nhớ lại gia vị trong nhà Bùi Tranh cũng khá đầy đủ, liền xung phong: “Ta có nghiên cứu chút chút về đồ ăn, hay để ta thử làm xem?”

“Được, thiếu gì thì ngươi cứ nói.” Bùi Tranh là người đầu tiên gật đầu, cái lọ gia vị cũ vẫn còn phảng phất mùi thơm kia, khiến y càng thêm tin tưởng vào tay nghề của Bạch Đào.

Thấy cả Tranh ca cũng đồng ý, Tống Dĩ An và Khaau Đại Ngưu dĩ nhiên cũng gật đầu ngay, dù sao ba người họ thì nấu nướng đều không ra gì, có người xung phong làm đầu bếp thì còn gì bằng.

Bạch Đào hỏi mấy người có hành, gừng, tỏi với dầu đậu hay dầu cải không, ôm tâm lý thử vận may nên cũng tiện miệng hỏi thêm xem có tiêu Tứ Xuyên và ớt không.

Khưu Đại Ngưu gật đầu: "Những thứ khác thì có, còn tiêu với ớt là gì?" 

Bạch Đào miêu tả sơ qua hình dáng của tiêu Tứ Xuyên và ớt cho họ nghe.

Tống Dĩ An xoa cằm suy nghĩ: “Thứ gọi là tiêu ngươi nói, chắc là giống loại cây tiêu của vùng này bọn ta, nhưng ớt thì chưa từng nghe đến.”

Bạch Đào cũng không miễn cưỡng: “Có gì dùng nấy, chỉ cần có gia vị là được rồi.”

Bùi Tranh từ trong tủ bát lấy ra chai dầu đậu nành để sâu bên trong, đặt lên bếp. Khâu Đại Ngưu thì chạy về nhà lấy đồ gia vị. Trước đây hắn từng nổi hứng muốn cải thiện tay nghề nấu nướng, nên đã tự mình lên chợ mua một đống gia vị về nhà. Tiếc là không có thiên phú nấu ăn, làm món nào món đó cũng chẳng ngon hơn được tí nào.

Bạch Đào cầm lấy con dao bổ củi, chuẩn bị chẻ đôi cái đầu lợn cho dễ chần nước sôi. Nhưng cậu còn đang loay hoay tìm chỗ ra tay thì Bùi Tranh đã cầm lấy dao trong tay cậu.

“Làm thế nào?”

Có người làm giúp, Bạch Đào dĩ nhiên không khách sáo, lập tức nhường chỗ: “Bổ đôi từ giữa là được.”

Chỉ thấy Bùi Tranh giơ tay lên, dùng lực bổ xuống, hai ba nhát dao đã chẻ đôi đầu lợn ra, nhìn cứ như chẳng tốn chút sức nào.

Bạch Đào đứng bên cạnh chớp mắt liên tục: “Bùi đại ca, dao nhà huynh bén thật đấy.”

Tống Dĩ An đứng bên cạnh cười ngặt nghẽo: “Haha, Tranh ca nhà ta khỏe lắm. Bọn ta lần đầu gặp cũng bị dọa cho hết hồn.”

Bạch Đào nuốt nước bọt, thầm nghĩ mình đúng là ôm trúng cái đùi vàng rồi, ôm chắc cái đùi này, chẳng phải sau này đi đâu cũng có chỗ dựa hay sao?

Bùi Tranh nhẹ nhàng cho hai nửa đầu heo vào nồi sắt lớn, đổ thêm nửa nồi nước rồi ngồi xuống nhóm lửa.

Bạch Đào thì chạy vào chính sảnh, ôm hũ rượu ra, đổ vào nồi một ít để khử mùi tanh.

Cậu vừa đậy nắp gỗ lớn lên nồi thì Khâu Đại Ngưu cũng vừa về tới.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play