Kiếp trước, Vân Sơ hết lòng phò tá phu quân, tận tâm nuôi nấng con thứ, dốc sức trợ giúp Tạ gia bước lên đỉnh cao quyền thế. Thế nhưng, cái giá nàng phải trả lại là cái chết bi thảm cho cả Vân gia—trăm nhân mạng bị tru di, máu nhuộm đầy đất, còn chính nàng bị đứa con do một tay mình nuôi lớn rót rượu độc kết liễu.
Mở mắt sống lại, nàng trở về năm hai mươi tuổi, ngay lúc bầy hài tử của Tạ gia còn đang ríu rít gọi nàng một tiếng “mẫu thân” đầy thân mật. Những kẻ từng nhẫn tâm hại chết cả nhà nàng? Một kẻ cũng đừng mong thoát!
Trưởng tử tài học xuất chúng? Vậy thì nàng sẽ đoạn tuyệt con đường khoa cử của hắn!
Thứ tử ham võ say binh nghiệp? Vậy để hắn cả đời không đặt chân nổi vào quân doanh!
Trưởng nữ mộng quyền quý, mơ làm phu nhân nhà quyền thế? Hãy để nàng gả cho huân quý rồi thủ tiết cô quạnh cả đời!
Còn ấu tử... chẳng khác nào ngọn cỏ ven đường, vậy để hắn tự sinh tự diệt!
Trên con đường báo thù này, Vân Sơ tuyệt đối không mềm lòng!
Nhưng—
“Mẫu thân!”
“Người là thân nương của chúng con mà!”
Hai cục bột nhỏ bám lấy nàng, ngọt ngào rúc vào lòng làm nũng.
Phía trước, nam nhân lạnh lùng đứng chắn đường:
“Ta nuôi chúng bốn năm, giờ đến lượt nàng.”