Lúc này đã là chạng vạng, hoàng hôn ráng vàng buông xuống, chiếu vào sân viện, chim chóc bay lượn giữa không trung.
Nguyên thị ôm Tạ Thế Khang ngồi trong sân, ngẩng đầu nhìn trời, một khoảnh khắc ngắn ngủi mà lại cảm khái vô số lần.
Năm trước, khi bà ta biết Tạ Thế An về Ký Châu thì đã quyết định bán hết nhà cửa của Tạ gia ở kinh thành để đổi bạc.
Tòa nhà đó là do Cảnh Ngọc đào hết tất cả của cải trong nhà mua về sau khi đỗ Trạng Nguyên, là nơi tượng trưng cho việc Tạ gia đã đặt chân tới kinh thành, cũng là cột trụ tinh thần của mỗi một người Tạ gia, vào thời điểm khó khăn dạo trước, bà ta cũng chưa từng nghĩ tới việc bán tòa nhà đó... Lần này thật sự không chịu nổi nữa nên mới phải bán hết tất cả để quay về Ký Châu.
Bà ta vốn tưởng rằng về Ký Châu thì sẽ có thể bắt đầu lại một lần nữa nhưng bà ta không ngờ số bạc bán nhà lại bị Tạ Thế An lấy hết.
Như vậy cũng thôi đi, đột nhiên có một ngày, Tạ Thế An nhốt Khang ca nhi lại, đây là lần đầu tiên bà ta mắng nhiếc đại tôn tử Tạ Thế An này, kết quả là bà ta cũng bị nhốt, bị tộc nhân Tạ gia trông giữ.
Bà ta và Khang ca nhi bị nhốt trong chuồng heo, nhốt suốt hai tháng, hai tháng này bà ta chưa từng được nhìn thấy bầu trời, không có được một bữa cơm no.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT