“Phu nhân, ngày đại hôn của chúng ta, Tuyên Võ hầu cũng tới uống rượu mừng, hôm đó hắn uống say.”
Tạ Cảnh Ngọc chậm rãi tới gần Vân Sơ.
“Là ta tự mình đỡ Tuyên Võ hầu đến sương phòng nghỉ ngơi, hắn ta cứ luôn nói mớ, ta cẩn thận nghe thử mới biết được hắn ta đang nói hai chữ Vân Sơ, khi đó ta mới biết Tuyên Võ hầu đối với phu nhân là rễ tình đâm sâu.”
“Sau khi chúng ta thành thân, hắn ta vẫn luôn âm thầm ngáng chân ta, may mà có Vân gia nên hắn ta mới không dám công khai làm khó ta, mãi đến khi Duy ca nhi đả thương thế tử Tuyên Võ hầu, hắn ta tìm được lý do quang minh chính đại nên đã không màng tất cả gây phiền toái cho ta... Vì ta nạp Hạ thị làm di nương nên Vân gia cũng không bảo vệ ta nữa, ta biết, đây là ta tự làm tự chịu... lúc đó từng bước đi trên quan trường của ta rất gian nan, cho nên không thể không mang theo phu nhân đi thỉnh tội.”
“Nhưng ta thề với trời, ta thật sự không có bỏ thuốc vào trà, trên đời này đâu có nam nhân nào tự đội nón xanh cho mình, ít nhất ta không phải là người như vậy!” Tạ Cảnh Ngọc đè bả vai Vân Sơ: “Phu nhân, người kia mơ ước nàng, không muốn thấy phu thê chúng ta hòa thuận cho nên mới châm ngòi ly gián, nàng đừng tin lời hắn ta, một chữ đều đừng tin.”
Vân Sơ nhìn thẳng vào mắt hắn ta.
Đôi mắt ngập tràn sự chân thành, ngụy trang cũng thật khéo, khó trách đời trước nàng sống đến hơn ba mươi tuổi mới phát hiện ra bộ mặt thật của hắn ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play