Tạ phủ cũng không tính là lớn, vườn táo cũng không cách quá xa.
Còn chưa đến gần mà đã có thể nhìn thấy được từng hàng táo được trồng men theo tường viện, những cây này được trồng chưa bao lâu nhưng lúc này đã tràn trề sức sống, cành lá tốt tươi, gió thổi qua tạo ra tiếng lay động xào xạc.
Dưới cây táo là một đám hài tử đang chơi đùa, những đứa trẻ lớn hơn một chút đang ở tiền viện chơi ném thẻ vào bình rượu với Tạ Thế An, chỉ có đám nhóc chừng bảy tám tuổi đang nghịch ngợm ở bên này.
“Táo thụ chi đầu lục hiệp mật, tình không vi phong hoán điểu đề.” Một vị đại nhân không nhịn được bắt đầu ngâm thơ: “Đợi những cây táo này trở nên to lớn thì phong cảnh nơi này sẽ càng thêm độc đáo.”
Viên đại nhân cười ha hả nói: “Trong phủ trồng nhiều táo như vậy, hy vọng Tạ đại nhân cùng Tạ phu nhân có thể sớm ngày đạt thành ý nguyện.”
Sắc mặt Tần Minh Hằng tối lại.
Nữ nhân kia còn mong đợi sinh hài tử cho Tạ Cảnh Ngọc sao?
Nàng có biết hai đứa nhỏ nàng sinh ra khi trước đã bị Tạ Cảnh Ngọc ném trước cổng lớn của phủ Tuyên Võ hầu không?
Khi đó hai hài tử còn chưa chết, chỉ bé bằng lòng bàn tay, rất nhỏ rất nhỏ, dưới trời đêm gió tuyết ồ ạt mà bọn nó chỉ được bọc trong một tấm màn rách mong manh, khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh chuyển thành màu xanh tím…

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play