Tiêu Tẫn rất muốn phun miếng điểm tâm trong miệng ra nhưng chiếc bánh đào giòn tan vừa chạm môi đã tan ra, lúc này trong miệng cũng chỉ còn lại mùi thơm nồng nàn vẫn chưa tan ra kia.
Mà Nhị Bảo với vẻ ngây thơ mềm mại hoàn toàn không biết mình đã làm gì khiến cha mình đứng cứng ngắc tại chỗ rất lâu như vậy.
Tô Oanh sờ trán Đại Bảo cùng Triệu nhũ mẫu, có thể là do thời tiết nên hai người hồi phục khá chậm, đến bây giờ còn hơi nóng nhẹ, nhưng tình trạng viêm phổi của Triệu nhũ mẫu đã đỡ hơn một chút, tiếng rên ướt trong phổi nghe cũng không còn rõ rệt như trước.
“Vương phi, nô tỳ phát hiện ở sân sau có một cái giếng, nước giếng vẫn sạch, nô tỳ đã múc ít nước để lau người cho tiểu Thế tử và Triệu nhũ mẫu rồi.”
Tô Oanh cảm thấy nếu đã bị lưu đày thì cũng không cần tôn xưng nữa để tránh bị lộ thân phận rồi gây ra những rắc rối không cần thiết.
“Bạch Sương, sau này ngươi gọi ta một tiếng tỷ là được rồi, ta đã không còn là Vương phi gì nữa.”
Bạch Sương nào dám xưng tỷ muội với Tô Oanh, liên tục lắc đầu từ chối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT