Người ta đồn rằng Trưởng công chúa Dung Hoa của Cảnh Quốc phong tình buông thả, dâm đãng phóng túng, lại ham mê làm hại nam tử đàng hoàng. Đêm xuống là trong phòng nàng nhất định vang lên những tiếng r*n rỉ, bỉ ổi không dứt...

Người ta lại đồn rằng mỗi đêm Trưởng công chúa thường gọi nam sủng vào hầu hạ. Một người thì quá ít, hai người không đủ, ba người cũng chỉ vừa đủ để vui, nếu không phải do đêm quá ngắn thì việc nàng một đêm vui vầy cùng mười nam nhân cũng không thành vấn đề…

Trước những lời đồn đại này, Tụ Hương - nam sủng được xem là “người yêu thật sự trong lòng trưởng công chúa,”, chỉ biết bày tỏ rằng, ba người biến ra hổ dữ, tích hủy tiêu cốt*, những lời đồn ấy chẳng khác nào chuyện hoang đường, tuyệt đối không thể tin dù chỉ một chữ.

(*Ba người thành hổ: Thành ngữ này xuất phát từ câu chuyện về một người đi đường. Khi một người nói có hổ xuất hiện trên đường, không ai tin; nhưng nếu ba người cùng nói, người nghe sẽ dễ dàng tin đó là thật

Tích hủy tiêu cốt: Thành ngữ này có nghĩa là “lời đồn tích tụ lại có thể ăn mòn cả xương cốt.” Dù cho một người có trong sạch hay không, nếu liên tục bị người khác đồn đại những điều tiêu cực, thì hình ảnh và danh tiếng của họ cũng sẽ dần bị hủy hoại, như thể bị bào mòn tới tận xương.)

“Công... công chúa… hừ hừ, ta... ta thật sự... ta thật sự không chịu nổi nữa rồi...”

Tụ Hương nằm bệt trên đất, mồ hôi đầm đìa, áo quần xộc xệch, thở dốc không ngừng. Đôi mắt đào hoa đầy nét quyến rũ giờ như sắp khóc, mông lung đê mê, chỉ mong người kia thương xót hắn chút ít.

“Đứng lên, tiếp tục.”

Nữ tử vận bạch y cầm bút lông trong tay, nét mặt lạnh như băng, nghe thấy lời cầu xin của Tụ Hương thì chỉ dửng dưng nói bốn chữ, sau đó lại tiếp tục hạ bút xuống.

Tụ Hương thở hổn hển vài hơi, cánh tay mỏi nhừ như dây đàn căng quá độ, đôi mắt ngấn lệ, cố gượng đứng lên để tiếp tục công việc nhưng cuối cùng lại mềm nhũn ngã khuỵu xuống sàn.

“…Khụ, điện hạ…”

“Chuyện gì?”

Cựu Binh Bộ thị lang, nay là khách khanh trong phủ công chúa, tên là Thôi Cửu, nhìn cảnh Tụ Hương thê thảm, bất giác nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh rịn ra: “Chúng… chúng ta thật sự cứ làm việc như thế này sao?”

“Có gì không ổn à?” Vọng Ngưng Thanh tay lật đống tấu chương chất chồng, đôi mày thoáng nét uể oải sau một đêm không ngủ: “Chẳng phải các ngươi nói rằng lớp vỏ bọc của bổn cung quá vụng về, lâu dần sẽ bị nghi ngờ, bảo bổn cung nửa đêm làm ra vài động tĩnh sao?”

“Việc đó… đúng là có nói vậy…” Giọng Thôi Cửu run rẩy, nói đến đây suýt chút nữa thì bật khóc: "Nhưng ý của hạ quan là tìm một người giỏi khẩu kỹ, đâu có phải là để chúng ta lần lượt làm động tác chống đẩy như thế này đâu!”

Thôi Cửu không còn lời nào để nói, bất giác nhìn các đồng liêu tìm sự đồng cảm, nhưng Hoài Thích và Dương Tri Liêm, kẻ thì cắm cúi viết, người lại bận rộn tính toán bàn tính, ngay cả nhìn Tụ Hương nửa sống nửa chết trên sàn cũng không buồn ngước đầu lên nhìn. Nói theo ngôn ngữ đời sau, Công chúa Dung Hoa là một kẻ cuồng công việc đến phát điên, không những ép mình mà còn có trăm phương nghìn kế hành hạ thuộc hạ đến phát điên. Nay hoàng đế còn nhỏ, Nhiếp Chính Vương thì chỉ lo vơ vét lợi lộc cho mình, có thể nói, Cảnh Quốc chưa sụp đổ hoàn toàn chính là nhờ công lao của trưởng công chúa.

Thôi Cửu vốn là quan viên từng đắc tội Xương Thuận Đế nên bị “ban” cho công chúa làm nam sủng, xem như bị bắt ép lên chiếc thuyền tặc của công chúa Dung Hoa. Vì nặng tình với thê nhi, Thôi Cửu không muốn rời khỏi kinh thành, nên sau khi Xương Thuận Đế băng hà không lâu, hắn trở thành khách khanh trong phủ công chúa. Hằng ngày về nhà đều phải quỳ lên ván giặt đồ, chỉ trời thề đất rằng mình với công chúa không có chút mảy may quan hệ nào.

Mặc dù bị kẹt giữa chốn nước sôi lửa bỏng, Thôi Cửu không phải là kẻ không biết điều. Giờ đây tình hình triều đình chưa đến mức tồi tệ, phần lớn là nhờ sự hi sinh của trưởng công chúa, khiến Nhiếp Chính Vương lầm tưởng nàng là nữ nhân lắm quyền nhưng mê đắm chuyện phong lưu. Tuy ông ta thấy nàng là một cái gai, nhưng vì nghĩ nàng ngốc nghếch không thể mưu hại đến tính mạng mình, nên còn chừa lại cho Cảnh Quốc một chút cơ hội.

Khi biết được “chân tướng” từ miệng Dương Tri Liêm, Thôi Cửu vô cùng chấn động, trong lòng không khỏi dấy lên lòng kính trọng trước sự chịu đựng của công chúa. Dù phải đối mặt với sức ép từ hiền thê nơi nhà, hắn vẫn dốc lòng dốc sức vì nàng. Tuy nhiên, mọi việc hắn tiếp nhận đều rất vụn vặt, giống như công chúa cố ý tách rời các khâu, không muốn bọn họ biết mục đích thực sự. Điều này khiến hắn không khỏi mơ hồ và bất an.

"Điện hạ, về chuyện này, người thực sự không định giải thích với phò mã sao?" Vừa nghĩ đến lần tình cờ chạm mặt phò mã, trái tim Thôi Cửu lại nhói lên, giọng nói đầy vẻ khéo léo khuyên nhủ.

“Thôi Cửu.” Vọng Ngưng Thanh khẽ ngẩng đầu, giọng nói bình thản nhưng Hoài Thích bên cạnh lại nghe ra được ý khiển trách nhẹ nhàng trong đó: "Chắc ngươi rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm mới đi lo chuyện riêng tư của bổn cung đúng không?”

Cũng phải thôi, công chúa luôn không thích ai xen vào khi nàng đang xử lý công chuyện. Thôi Cửu học vấn có thừa, nếu không cũng chẳng được làm quan tứ phẩm khi tuổi còn trẻ như vậy, chỉ tiếc tính tình của hắn lại quá nhảy nhót, không hợp với công chúa cho lắm. Nhưng không thích lại không đồng nghĩa là không coi trọng, khác biệt về tính cách cũng không có nghĩa là không thể dùng. Những phân biệt này, người lý trí như trưởng công chúa có thể phân định rõ ràng.

Nghĩ vậy, Hoài Thích cũng không tiếp tục khuyên giải nữa, chỉ đứng dậy, pha một chén trà, đặt trên bàn của công chúa.

“Bạch Y Phật Tử” một thời thanh cao bậc nhất, nổi danh khắp thiên hạ với nét thanh nhã lạnh lùng, ai có thể ngờ rằng đôi tay từng khảy đàn bẻ mai đó lại có ngày tự mình đun nước pha trà, dâng cho một công chúa có tiếng xấu đầy mình như nàng.

Ngay cả bản thân Hoài Thích cũng không ngờ. Nhưng khi nhìn nàng nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm, đôi mày đang chau lại từ từ giãn ra, y bỗng cảm thấy cũng không có gì đáng ngại.

Cũng đáng lắm, không uổng phí y đã tự tay đẽo đoạn trúc để chắt lọc ra một vại Trúc Tẩm Tuyền.

“Tụ Hương, đứng lên, tiếp tục đi.”

Tụ Hương nằm bẹp dưới đất, lần đầu tiên trong đời, hắn nguyện chủ nhân đừng nhớ đến mình, khụt khịt một tiếng rõ to.

Hoài Thích cầm bút, đôi mày dịu dàng, giờ đây lại thêm ba phần lãnh đạm, thoạt nhìn càng giống một vị Phật tử không vui không buồn nơi chùa miếu.

Y nghĩ, trưởng công chúa đối đãi nam sủng kia tốt đến vậy, dạy hắn đọc chữ, dạy hắn mưu lược, bắt hắn rèn luyện thân thể. Dù thái độ của nàng có lạnh lùng kiên quyết, nhưng mọi việc nàng làm đều là vì muốn tốt cho hắn.

Có lần, y đi ngang qua tiểu viện của công chúa, vô tình thấy cửa sổ thư phòng đang mở. Nàng đứng sau lưng nam sủng, từng nét từng chữ, dạy hắn viết chữ “vĩnh” đơn giản nhất. Gương mặt nàng vẫn giữ vẻ điềm đạm thường ngày, nhưng nam sủng kia lại là kẻ không biết nỗ lực, không có chí tiến thủ thì thôi, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện phòng the nhơ nhớp.

Nhận ra mình đã có phần quá khắt khe, vị bạch y hòa thượng ngừng bút. Đôi mắt trong vắt như thủy tinh khẽ nhìn lướt qua Tụ Hương, trong đó lộ ra vài phần hiểu thấu.

Tham sân si oán, chấp niệm, tà kiến, những thị phi nơi trần thế, không hề giống với sự dày vò như lời Phật dạy, cũng không đẹp đẽ như cách nhân gian miêu tả.

Chúng chỉ giống như một cây kim ghim vào đầu ngón tay, dù nhỏ bé nhưng vẫn châm chích đến đau đớn.

“Tiếp tục.” Trời sắp sáng, còn rất nhiều tin tức cần xem xét nhưng vẫn chưa xử lý xong. Vọng Ngưng Thanh không quan tâm đến triều chính, nhưng việc thiên tai giáng xuống Cảnh Quốc thì lại do nàng đảm đương. Nàng thân mang huyết mạch hoàng gia, hưởng phú quý, được nhận sự cúng tế của thiên hạ, hoàng thất và bách tính vốn có nhân quả, chỉ việc lo liệu nhân quả ấy thôi cũng đủ để làm nàng bận đến tối mày tối mặt.

Phiền phức chết đi được.

Giữa đêm khuya yên tĩnh, trong căn phòng đèn đuốc sáng rực, chỉ có khoảng lặng ngắn ngủi, rồi lại vang lên những âm thanh lả lướt.

Nghe thấy những tiếng “ư…a…” vọng ra từ trong phòng, linh miêu bối rối đứng canh ngoài cửa. Trong đầu nó chợt hiện ra một bài vè ngẫu hứng, câu nào nghe cũng khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười:

Gọi hai nam sủng vào phòng, lại cùng nhau thức trắng duyệt tấu chương.

Phòng vang tiếng rên ướt át, thực chất lại là tập chống đẩy.

Tuyệt tình lãnh đạm chẳng thích ai, đắm say công vụ chẳng phân ngày đêm.

Lạnh lùng tàn nhẫn khó ưa, ấy chính là công chúa của chúng ta.

Năm thứ tư kể từ khi Vọng Ngưng Thanh trở thành Vương Ngưng, tàn dư nhà họ Viên là Viên Thương khởi nghĩa tại Hoàng Thổ Thành.

Chính nàng là người biết tin sớm nhất. Đó là vì nàng mượn danh phò mã, ngầm tiếp tế lương thực, tiền bạc cho Viên Thương. Tính mệnh của hắn có phần khổ ải, nhưng hắn lại là người trọng tình trọng nghĩa. Hắn hiểu lầm rằng nàng là một vị đại thần đang chịu nhục mà sống giữa công chúa điên loạn và Nhiếp Chính Vương tàn bạo. Viên Thương cảm động vì trên đời này vẫn còn người có lòng lo cho dân như hắn, nên lén nhờ người chuyển thư cho nàng qua đường tiếp tế lương thực. Từng chữ từng lời trong thư đều là cảm kích, nhuốm đầy máu và nước mắt. Hắn thậm chí còn nguyện rằng, nếu nàng có lòng với ngôi cửu ngũ chí tôn, hắn nguyện là tướng tiên phong, dốc sức bình thiên hạ vì nàng.

Lời của Viên Thương hết sức chân thành, nhưng Vọng Ngưng Thanh lại chỉ thấy đó là lời đe dọa ngấm ngầm. Nàng đốt bức thư, cắt đứt mọi liên lạc, quyết giữ kín thân phận, không thể để tên ngốc này kéo nàng ra khỏi kết cục bị phanh thây được.

“Bị ngũ mã phanh thây liệu có thực sự khiến ta cảm nhận được nỗi đau khi chết không?”

Vọng Ngưng Thanh có phần khó hiểu. Nàng tự nhận rằng mình đã tu hành ngàn năm, chịu cảnh thiên đao vạn quả cũng chẳng nhíu mày lấy một cái, sớm nên xem nhẹ chuyện sinh tử, buông bỏ hết thảy nhân duyên mới phải.

“Tôn thượng.” Linh miêu rầu rĩ gọi nàng: "Người sẽ chết với thân phận Vương Ngưng, chứ không phải là Hàm Quang Tiên Quân. Nếu thân xác của một phàm nhân phải chịu cảnh chia năm xẻ bảy, sau khi chết còn bị nghiền xương rắc tro, thân xác không còn được nguyên vẹn, linh hồn khó có thể yên, sao có thể không khổ cho được?”

Vọng Ngưng Thanh ngẩn ra, nhướn mày nói: “Có lý, là do ta đã hồ đồ.”

Vừa nói dứt lời, nàng đột ngột giáng một chưởng vào linh phủ trong đan điền của mình, dứt khoát làm tan đi một hơi tiên khí hiếm hoi còn sót lại. Linh phủ tan vỡ, nàng phun ra một ngụm máu, lạnh mặt lau vết máu đi.

“Tôn thượng!” Linh miêu hoảng hốt, lông mao dựng đứng, nhảy dựng lên: "Người làm gì vậy?”

“Lỗi lớn đã thành, giữ lại một thân võ công này cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Ta có thể xem nhẹ sinh tử là vì ta có quyền thay đổi và lựa chọn, như vậy là không ổn.”

Võ công tuyệt thế, đó là điểm tựa. Kiếm đạo còn giữ, đó là kiêu ngạo — tâm đạo bất diệt, trường kiếm làm cho xương sống không gãy, đó là Hàm Quang Tiên Quân đã tu hành nghìn năm.

Vương Ngưng có thể tuyệt vọng, Hàm Quang thì không. Nàng chưa từng nhập thế, tâm là khách qua đường, thì làm sao có thể có nỗi khổ đau được?

“Nhưng người đâu cần phải tự phế linh phủ như thế mà!” Linh miêu rưng rưng nước mắt: "Linh phủ bị phá, nguyên khí tổn hao, người sẽ bị giảm thọ đấy.” ( app truyện T Y T )

“Giảm thọ?” Khuôn mặt lạnh lùng của nàng bỗng rực lên nụ cười diễm lệ, khác hẳn vẻ diễn trò thường ngày, chói mắt đến nỗi khiến linh miêu suýt chút nữa cũng trượt chân ngã. “Vậy chẳng phải là cầu được ước thấy sao?”

Năm sau, Viên Thương dẫn tàn quân của Trấn Bắc Đại quân chiếm liền ba thành, xưng vương tại Mạc Bắc.

Việc đầu tiên sau khi xưng vương, Viên Thương lập tức công bố chân tướng vụ thảm sát nhà họ Viên năm xưa, cùng tội trạng của Nhiếp Chính Vương, nào là thông đồng với địch, bòn rút quân lương, buôn bán nữ nhân, ám sát Xương Thuận Đế… Hắn có một vị quân sư văn tài xuất chúng, viết liền ba bài hịch chiến, lần lượt chỉ trích Nhiếp Chính Vương, đả kích Xương Thuận Đế, mắng nhiếc đám nịnh thần trong triều. Ba bài hịch ấy từng câu từng chữ đều đanh thép hùng hồn, luận về quốc mệnh, vương đạo, quốc gia và trách nhiệm, máu đổ trên sa trường, liệt liệt công trạng, khiến người đọc chỉ muốn lập tức xông pha lên chiến trận, vì thương quân mà hy sinh đến xương tan thịt nát.

Ba bài hịch vừa ra, thiên hạ chấn động.

Nhiếp Chính Vương có ý bình định, nhưng lại sợ rời kinh đánh nhau với phản quân sẽ tổn hao sức mạnh, lưỡng bại câu thương, ngược lại lại tạo cơ hội cho trưởng công chúa, nên cứ giả câm giả điếc, lờ tịt không quan tâm. Còn công chúa Dung Hoa đang giám quốc lại tỉ mỉ chép bài hịch lại, cất về phủ đọc đi đọc lại, nhưng xem mãi mà không thấy tên mình trong danh sách tội ác của Xương Thuận Đế.

Vị quân sư với tài văn chương trác tuyệt, ý chí sâu sắc của Viên Thương chẳng là ai khác ngoài Tiêu Cẩn nhà họ Tiêu.

“Đúng là quá coi thường người khác!”

Vọng Ngưng Thanh nghĩ Tiêu Cẩn quả là không phải thứ tốt đẹp gì. Nàng mưu tính nhọc công, kết quả là nàng còn chẳng đáng có một cái tên trên cây cột nhục nhã?

Không có tội danh, lấy đâu ra phỉ nhổ? Lấy đâu ra bị ngũ mã phanh thây?

Vọng Ngưng Thanh lạnh lùng nhìn số tiền vừa được gửi từ đất phong đến, nhếch miệng cười nhạt, ném bạc vào khố phòng, thứ chó gì á? Thứ khí vận tử này, không xứng đáng có được mười vạn lạng bạc của nàng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play