Bạch Cừ Các, đêm đã khuya.
Dù bị cấm túc nhưng Tưởng Hoành Ba vẫn được đối đãi rất tốt. Trong viện của bà ta đầy kẻ hầu người hạ, đèn thắp sáng rực dưới mái hiên, hoa thủy tiên nở rộ bên ao, ăn mặc không thiếu thứ gì, đãi ngộ không thua gì chính thất nhà bình thường.
Tưởng Hoành Ba đang ngồi luyện chữ dưới ánh đèn, chữ viết của bà ta đều đặn rất đẹp. Năm đó bà ta và Tạ Huyên đều theo học với Tạ Cảnh. Khuôn mặt trắng nõn kiều diễm của bà ta được ánh đèn chiếu sáng như tỏa ra một vầng sáng mờ ảo, thần sắc không hề tỏ ra ưu phiền vì bị cấm túc mà lại nhàn nhã ung dung.
Một giọng nam ấm áp bỗng vang lên: “Đang viết gì vậy?”
Tưởng Hoành Ba nghe tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn, thấy người vừa bước vào dung mạo tuấn tú, tuy hơi nghiêm nghị nhưng trông dịu hẳn đi nhờ vẻ tươi cười hiện lên trên mặt. Mỗi lần nhìn khuôn mặt ấy bà ta lại cảm thấy xao động, bà ta ngẩng lên cười đáp: “Viết bài ‘Liễu tam biến’ trong Điệp Luyến Hoa.”
Tạ Huyên bước lại gần xem, thấy trên giấy đang viết: “Đứng tựa lầu cao làn gió nhẹ, Trông xa viễn cực, mối ly sầu..”
Ông cười khẽ: “Sao lại viết những câu thơ buồn như vậy?” Rồi ông cầm bút, viết tiếp một bài ‘Điệp Luyến Hoa’ khác của Âu Dương Tu: “Vườn xanh ngập sắc hoa tươi, nắng xuân tươi sáng, chim vờn đuổi nhau.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT