Cố Tư Hạc bắt chước cách ăn mặc bình thường của Cố Tầm, Tạ Chiêu Ninh nhìn kỹ thì thấy hắn ta còn hào nhoáng hơn cả y phục của thế tử gia. Tay áo thêu chỉ vàng nhiều lớp, bên hông ngọc bội và túi hương màu sắc rực rỡ. Hắn ta đang ngẩn ngơ nhìn cây phù dung trong Vinh Phù Viện, mắt ánh lên vẻ phiền muộn hiếm thấy. Hắn ta quay đầu lại, nhìn sắc mặt Tống viện phán, rồi lại nhìn thái độ của nàng lập tức đoán ra điều gì, nhíu mày: “Không chữa được à?”
Tạ Chiêu Ninh thầm cảm thán – Cố Tư Hạc tuy bề ngoài lêu lổng nhưng giỏi nhìn mặt đoán ý, hắn ta chỉ không màng đến ánh mắt người đời chứ không phải không biết gì.
Tống viện phán nói: “Nếu chữa được thì còn nói làm gì? Giờ ngoài thuốc của Lăng thánh thủ năm xưa, thì chẳng còn cách nào xoay chuyển được.”
Tạ Chiêu Ninh đang rối loạn nên không thấy ánh mắt Cố Tư Hạc khẽ chuyển.
Tống viện phán kéo tay hắn ta, nói: “Được rồi, ta không cứu được người, ngươi cũng đừng hòng ăn cá. Đi với ta!”
Cố Tư Hạc dù biết võ công nhưng xưa nay không hề để lộ ra ngoài, hắn ta để mặc Tống viện phán kéo đi, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ quay lại nói với Tạ Chiêu Ninh: “...Cá chắc không cần dọn lên đâu nhỉ!”
Dù Tạ Chiêu Ninh vẫn đang lo lắng cho mẫu thân nhưng thấy tính khí của Tống viện phán thì cũng không nhịn được cười. Ông ấy tuy tài giỏi kiêu ngạo nhưng đã không chữa khỏi bệnh thì chẳng những không nhận tiền mà còn cấm cả Cố thế tử gia dùng bữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT