Chiêu Ninh chạy thật nhanh, trước mắt là cảnh tượng phồn hoa rực rỡ, người qua kẻ lại như mắc cửi, đèn hoa lóa mắt mờ ảo như sương mù.
Nàng lại nhớ lại mùa đông lạnh thấu xương năm ấy, tuyết phủ trắng xóa đất trời.
Chốn giam cầm nàng trong phủ Thuận Bình quận vương có một viện nhỏ hoang phế.
Khi đó nàng thường lẫn lộn giữa cảnh mộng và hiện thực. Đôi khi quá khứ đau dồn ép khiến nàng loạn trí đến phát điên rồi đập phá mọi thứ.
Nàng ngồi dưới mái hiên phủ đầy băng tuyết, ngơ ngác nhìn về phía trước, chẳng thấy gì ngoài một màu đỏ mờ mịt, những bóng người chập chờn mơ hồ lay động.
Nàng như nghe có ai đó đang xì xào: “Đáng đời! Hại chết Lâm phu nhân, lại còn tư thông với kẻ khác, làm bao điều ác thì nên xuống địa ngục mới phải. Sao không chết ở Tông chính tự cho rồi?”
Nàng phân bua là mình không hại ai, cũng chưa từng tư thông với kẻ khác nhưng chẳng ai tin, bọn họ chỉ không ngừng nhạo báng nàng. Nàng liều mạng túm lấy mọi thứ quanh mình ném về phía bọn họ, nhưng bọn họ chợt biến mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT