Lý Cảnh Minh đã nói như vậy, nên Trinh Nương không nói gì thêm nữa. Mặc dù nàng cảm thấy trong chuyện này có nhiều điều mờ ám, nhưng một số việc không cần phải quá vội vàng. Đúng như câu nói “dục tốc bất đạt”, chỉ có lửa nhỏ mới nấu được canh ngon.
Sau đó, Trinh Nương cùng Hoàng thị đến nghỉ ngơi trong căn nhà nhỏ phía sau, rồi bảo mọi người tìm chỗ nghỉ. Bản thân nàng cũng chợp mắt một lát. Dù sao thì hành trình nửa tháng đường thủy cũng khiến mọi người mệt mỏi rã rời.
Nói là chợp mắt, nhưng giấc ngủ của Trinh Nương thực sự không hề nông. Tỉnh dậy đã là chập tối. Mở mắt ra, nhìn khung cảnh xa lạ, nàng chợt có cảm giác như xuyên không lần nữa.
Cho đến khi nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên, nàng mới chợt bừng tỉnh. Trinh Nương thay quần áo, đứng dậy mở cửa sổ. Trong không khí có một lớp sương mờ nhạt.
Khí hậu ở Nam Kinh dường như không khác biệt nhiều so với Huy Châu. Trước khi trời tối, một trận mưa nhỏ đã đổ xuống. Trinh Nương nghe thấy Sửu bà bên ngoài lẩm bẩm câu “mưa xuân quý như dầu”, liền dẫn tiểu nha ra sân sau, đào đào rồi rắc một ít hạt cải dầu, quả là không lãng phí chút thời gian nào.
Nhị Cẩu Tử không biết lang thang ở đâu.
Từ cửa sổ nhìn ra hậu viện, Mã sư phó và Trịnh Phục Lễ đã dọn dẹp được hai tiểu gian, sắp xếp một số dụng cụ làm mực mang theo, dựng tạm một xưởng mực nhỏ, có thể dùng tạm thời. Đợi Lý Cảnh Minh dẫn người dọn hết hàng hóa chất đống trong Mặc phường ở hậu viện đi, mới có thể dựng lại khung của Mặc trang và Mặc phường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT