“Đa tạ cô nương.” Nghe Trinh Nương nói, phụ nhân run rẩy nhận lấy thỏi mực mà nàng đưa cho, rồi giao cho vị tiên sinh kia: “Tiên sinh, ông xem thử có dùng được không?”
Vị tiên sinh đó liếc nhìn Trinh Nương, rồi nhận lấy thỏi mực đưa lên mũi ngửi thử, có chút xúc động nói: “Là Bách Thảo Sương của Phan Tiên Nhân ư?” Vừa nói lại vừa nhíu mày: “Không đúng, hình như đây không phải là phương pháp chế mực của Phan Tiên Nhân?”
“Không ngờ tiên sinh cũng am hiểu về mực. Không sai, đây là Bách Thảo Sương được chế tạo theo phối phương của Phan Tiên Nhân và sử dụng phương pháp chế mực của Lý Mặc.” Trinh Nương gật đầu nói, không ngờ vị tiên sinh này lại có hiểu biết không ít về con đường chế mực.
Phan Tiên Nhân mà nàng nhắc đến chính là chế mặc sư Phan Cốc thời nhà Tống, được mệnh danh là Mặc Tiên, tục gọi là Phan Tiên Nhân. Hơn nữa, ông ấy còn có cùng một cách chết với thi tiên Lý Bạch trong truyền thuyết: đều say rượu rồi rơi xuống nước mà chết đuối.
Tô Đông Pha là bạn thân của Phan Cốc, trong bài thơ điếu Phan Cốc mà ông viết có một câu: “Nhất triêu nhập hải tầm Lý Bạch, không kiến nhân gian thoại Mặc Tiên” (Một sớm xuống biển tìm Lý Bạch, uổng công thấy người đời nói chuyện Mặc Tiên), câu này được đời sau truyền tụng như một giai thoại.
“Thì ra là phương pháp Lý Mặc, thảo nào phẩm chất mực cổ kính, trang nhã và sâu lắng. Lý Mặc quả nhiên danh bất hư truyền. Về chế mực, ta cũng không hiểu biết nhiều lắm, chỉ là trong nhà có sưu tầm mấy thỏi Bách Thảo Sương của Phan Tiên Nhân nên mới hiểu biết về Bách Thảo Sương của ông ấy hơn một chút mà thôi.” Vị tiên sinh kia giải thích.
“Tiên sinh, vậy thỏi mực này có dùng được không?” Lúc này, phụ nhân sốt ruột chen lời hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play