Trinh Nương lại rất bình tĩnh. Nàng làm vậy không phải vì cao thượng gì, mà là vì lúc đó thực sự cảm thấy không phù hợp.
Thứ nhất, bát phòng và thất phòng từ lâu đã có tranh chấp quyền thừa kế Mặc phường. Nếu nàng thật sự nhận Mặc phường, bây giờ thì không sao. Nhưng sau này khi Hữu ca nhi lớn lên, làm sao có thể cam tâm?
Đến lúc đó, bát phòng khó tránh khỏi mang tiếng mưu đoạt sản nghiệp của đích tông, đó là lẽ thường. Như vậy, chẳng phải lại gây ra một cuộc tranh giành nữa sao, mà gia tộc thường hay bị tiêu vong trong những cuộc nội chiến như vậy.
Vì thế, ngày đó sau khi bàn bạc với Lý lão chưởng quầy, nàng đã viết ra bản công khế này, giao cho nha môn, chỉ đợi sau này Hữu ca nhi lớn hơn một chút mới công bố.
Chỉ là không ngờ, lão phu nhân lại biết cả chuyện này.
“Cho dù là như vậy, cũng không thể nói bát phòng không có tư lợi. Đừng quên, những người bị ngộ độc dầu trẩu, họ bây giờ vẫn đang được điều trị ở dược đường. Tiền thuốc men, tiền khám bệnh đến giờ vẫn do phòng thu chi của Mặc phường chi trả. Nghe nói còn là chi trả không giới hạn. Dựa vào đâu mà tai họa của bát phòng lại do Mặc phường chúng ta gánh chịu?” Điền thị vẫn không cam lòng nói.
Đương nhiên bà ta cũng biết rõ, chuyện này chắc chắn là lão phu nhân đã đồng ý. Bây giờ bà ta nói vậy có chút miễn cưỡng, nhưng chỉ muốn cố chứng minh mình không sai quá nhiều mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT