Có lẽ là mười lăm năm trước khi thảm họa xảy ra, cô được bảo vệ quá tốt, cảm giác gia đình mang đến cho cô quá ấm áp, hoặc là nỗi đau chia ly người thân lúc thảm họa mới bắt đầu đã mang đến cho cô di chứng quá lớn.
Khiến cho sau này dù là đồng đội, cấp trên, hay bất kỳ mối quan hệ thân thiết nào khác tiếp xúc nhiều, cô đều dễ dàng coi họ như người nhà, đồng thời gần như theo bản năng sợ hãi đối phương mất mạng...
Cô vẫn luôn hy vọng mình có thể khắc phục nhược điểm này, cho nên sau khi đến Đông Châu, cô thà rằng tự mình mạnh mẽ, cũng không muốn ỷ lại vào bất kỳ ai.
Nhưng lúc này cô phát hiện, cô vẫn có chút ỷ lại về mặt tinh thần vào Quý Minh Trần, không biết từ khi nào, thỉnh thoảng cô sẽ nhớ tới anh, sẽ ghi nhớ người này trong lòng, biết có anh ở đó cô sẽ rất an toàn.
Giờ phút này, sau mấy chục ngày không gặp, tin tức anh bị thương nặng nguy kịch đối với cô mà nói, hình như rất khó chấp nhận...
Trên đời này, sẽ không có ai tốt với cô một cách vô tư như anh.
Nếu khu 14 Đông Châu không có Quý Minh Trần, thì cô hình như, thật sự không còn nhà nữa...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play