Ôn Dao không phải sợ đội trưởng Phạm làm gì cô, cô lo lắng nếu đắc tội với đội trưởng Phạm, có thể khiến Quý Minh Trần và thuộc hạ bất hòa.
Nhưng người đàn ông trước mặt chỉ cười một cách khó hiểu, buông tay cô ra, nghiêng đầu dựa vào cô: "Đông Châu không giống Bắc Châu, không có lệnh cấm g.i.ế.c người rõ ràng, g.i.ế.c người có phạm pháp hay không còn tùy thuộc vào từng người, nhưng..."
Khoảng cách vô hình lại gần hơn một chút, Ôn Dao dần bị bao phủ trong bóng nến, cô vô thức nâng mi lên, không may vừa vặn chạm vào đôi mắt hoa đào long lanh kia.
Ánh mắt anh sâu thẳm, lúc này lại chứa đầy ánh nến, giống như lưu ly lấp lánh, vừa đẹp vừa mê hoặc.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ...
Con hồ ly tinh này còn cố tình ghé sát tai cô, dùng giọng nói trầm ấm từ tính khẽ cười nói: "Chỉ cần người em g.i.ế.c không phải là tôi, tôi có thể bảo vệ em bình an mãi mãi."
Ôn Dao vốn đã căng thẳng, lúc này thấy anh đến gần, trái tim không khỏi đập loạn xạ: "Không sao là tốt rồi, tiền vàng cho anh rồi... Tôi, tôi đi trước đây."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play