Vấn đề không nằm ở người khác, mà nằm ở Quý Minh Trần. Anh cái gì cũng tốt, tính tình hòa nhã, ôn nhu, nhưng lại quá hay cười, quá giỏi che giấu cảm xúc. Bất kể lúc nào trên mặt cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt như gió thoảng mây trôi, bất kể lúc nào cũng là một thái độ hòa đồng, đứng ngoài cuộc, khiến người ta khó lòng đoán được suy nghĩ thực sự của anh...
Ngay cả người đã kề cận anh suốt một năm trời, đôi khi cũng cảm thấy vẻ ngoài tốt đẹp này của anh có chút hư ảo, không chân thật, giống như một con rối vậy.
Và hai tháng gần đây, cảm giác "giả tạo" này trên người anh càng trở nên rõ ràng hơn...
Quý Minh Trần đang đưa tay cởi áo khoác ngoài của Ôn Dao, nghe vậy khẽ dừng lại: "Hửm? Sao em lại hỏi thế?"
"Không biết, em đoán thôi." Ôn Dao nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng như sương của người đàn ông: "Em luôn cảm thấy, con người đều có cảm xúc và dục vọng trần tục, dù ít dù nhiều, nhưng anh dường như không có..."
Suốt một năm qua, anh biết cô muốn về nhà, liền đưa cô về nhà. Anh biết cô thích ngôi nhà ấm áp, liền giúp cô trang trí. Anh biết cô muốn nâng cấp dị năng, liền cùng cô đi g.i.ế.c zombie và thể biến dị, còn dịu dàng và kiên nhẫn dạy cô luyện s.ú.n.g từng li từng tí...
Thậm chí còn có cả trồng hoa hồng, ngắm cực quang... Tóm lại vô số chuyện, dường như đều là vì cô thích, anh mới lựa chọn cùng cô làm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play