Cô vô thức giơ tay lên định giật xuống, nhưng bị Quý Minh Trần giữ chặt lòng bàn tay, sau đó hơi thở nóng rực phả vào tai cô: "Không phải em ngại ánh nến sáng quá nên xấu hổ sao, vậy thế này được không..."
Dải lụa đen đã làm giảm độ sáng của căn phòng xuống vài phần, qua lớp lụa mỏng manh ấy, Ôn Dao chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng tuyệt đẹp của Quý Minh Trần.
Anh cụp mắt xuống, dung mạo thanh tuyệt, bàn tay thon dài như ngọc lướt trên người cô, từng chút một cởi bỏ món đồ cuối cùng…
Rõ ràng chỉ là thấy tay cô bị thương, tốt bụng giúp cô thay bộ quần áo ướt sũng, nhưng vì đôi mắt bị che kín này mà vô hình trung đã khơi gợi cảm xúc đến tột độ.
Tiếng sột soạt nhẹ nhàng của vải vóc vang lên bên tai, đầu ngón tay nóng rực của người đàn ông lướt qua làn da mịn màng của cô, Ôn Dao không khỏi siết chặt ngón tay, hít một hơi lạnh…
“Sao vậy, thay quần áo cũng khó chịu à?” Quý Minh Trần cố ý hỏi vậy, cười nhẹ, vươn tay lấy một chiếc áo sơ mi mới.
Sau khi thay xong bộ quần áo sạch sẽ, khô ráo, lúc này anh mới vươn tay tháo dải lụa đen bịt mắt cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT