Thái giám tam đẳng bên người Dương Thục Phi, rất thích chạy đến dịch đình, lợi dụng tên tuổi của Dương Thục phi mà làm việc không hề khách khí. Thật ra nghĩ cũng đúng thôi, đã 40 tuổi mà vẫn còn chưa lên được thái giám nhị đẳng, chắc ở trong cung cũng chẳng có tiếng nói gì, chỉ có thể ra vẻ ở dịch đình, bắt chước tư thái ông lớn.
Bạch Đấu Quang chắp tay nhường lại cái danh “Bạch gia” này, “Làm phiền Thôi công công nhớ đến, sức khỏe khuyển tử đã ổn, nhân sâm Thục phi nương nương thưởng xuống đã cứu mạng khuyển tử.” Bạch Đấu Quang run run rẩy rẩy vén áo choàng lên hướng phía đông nam quỳ xuống, dập đầu ba cái, “Nô tài vấn an Thục phi nương nương!”
Thôi công công tươi cười hớn hở, chờ Bạch Đầu Quan dập đầu xong mới nâng ông dậy, vẻ mặt không khỏi có chút đắc ý, “Nhà họ Bạch của ngài nhọc lòng vì nương nương, trong lòng nương nương đều biết hết! Ngài hầu hạ tận tâm, ta sẽ tự bẩm báo đúng sự thật cho nương nương.” Hàn huyên một hồi, Thôi công công mỉm cười lấy thực đơn đối chiếu đồ ăn, đối chiếu đồ ăn thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng thực tế cũng cầu kỳ lắm. Cung nhân đối chiếu đồ ăn phải cung kính dâng hai tay lên, lại gọn gàng sạch sẽ để vào trong rổ, không thể để dính tí xíu ướt át bẩn thỉu, món nào có canh không thể để vãi ra. Tiểu Duẫn Tử phụ trách đối chiếu đồ ăn hôm nay lúc sáng ăn cháo lạnh, giờ đang ngồi xổm trong nhà xí, Hàm Xuyến không muốn Bạch Đấu Quan đưa tay bưng thức ăn trước mặt Thôi công công, liền bước lên cướp lấy việc đối chiếu đồ ăn trước một bước.
“Một phần gà xào nấm mối!”
Hai tay Hàm Xuyến đưa qua đầu, kính cẩn dâng lên.
“Một phần canh chua cá lát!”
“Một phần vịt béo xào dưa vàng!”
“Một phần bong bóng cá hầm chân giò hun khói!”
Lần lượt đối chiếu từng cái, đọc xong, Thôi công công đảo ánh mắt qua, đúng lúc nhìn thấy đôi tay bưng mâm sứ tráng men xanh trắng giống hệt như miếng đậu phụ, lại chuyển mắt nhìn khăn quấn trên đầu, mái tóc đen tuyền xõa tung, dưới khăn là làn da và lông mi rũ xuống, chỉ thoáng nhìn như vậy cũng có thể nhìn ra sự bất phàm của cung nữ này.
Cổ họng Thôi công công khẽ động, khép thực đơn lại, nhíu mày hỏi Bạch Đấu Quang, “Cung nữ mới tới à?”
Bạch Đấu Quang tiến lên phía trước một bước, chặn lại ánh mắt của Thôi công công, chắp tay cười nói, “Nào có phải đâu, đây là đồ nhi của tôi, đến Thiện phòng đã nhiều năm rồi, hay làm chút việc nặng.”
Vừa nói, vừa tự tay khom người đậy hộp cơm lại, hai tay đưa cho Thôi công công đứng trước mặt, “Sắp trưa rồi, tạm biệt công công.”
Hàm Xuyến nhìn thấy lúc đưa hộp cơm, tay Bạch gia gia khẽ cong một vòng, một đồ vật vàng óng ánh liền chạy vào trong tay Thôi công công.
Thôi công công ước lượng đồ vật trong tay một chút, tươi cười mang hộp cơm rời đi.
Đồ ăn của các cung điện khác cũng lục tục tới rồi đi, tiếng người huyên náo trong Thiện phòng dần dần lắng xuống, Bạch Đấu Quang cũng không dặn dò gì Hàm Xuyến, chỉ đăm đăm nhìn Hàm Xuyến nửa ngày, buồn bực đánh cái muôi vào trán nàng, đánh ra ba cái u sắp xếp theo thứ tự, hợp thành một chữ “núi” (山).
Hàm Xuyến khóc không ra nước mắt.
Trách nàng sao?
Lúc chiều nhàn rỗi, Hàm Xuyến hầm một nồi canh gà thiên ma, thiên ma thì nàng tỉ mỉ chọn lựa quả nhỏ mà chắc mẩy, gà mái cũng không bỏ mỡ đi, canh nấu ra có mùi vàng óng, vừa ngửi đã thấy thơm. Hàm Xuyến cầm muôi nhỏ nếm thử một miếng, ngon đến nỗi sắp rụng cả răng rồi!
Lại vét hết vốn liếng là mấy thỏi bạc tội nghiệp trong hộp ra, cho vào hộp cơm cùng với canh gà, lúc Bạch Đấu Quang tan làm định ra cung, Hàm Xuyến ôm hộp thức ăn tới, “Sức khỏe của đại sư huynh không tốt, con hầm canh gà, ngài mang về cho huynh ấy bồi bổ thân thể đi ạ!”
Nếu sức khỏe của đại ca Bạch gia tốt hơn một chút thì Bạch gia gia cũng không cần chống đỡ lâu như vậy, mười năm trước đã sớm được về nhà dưỡng lão.
Đã lâu lắm rồi, vẫn là do Thôi công công nhắc đến đại ca Bạch gia, Hàm Xuyến mới nhớ ra Bạch gia gia xin nghỉ mười lăm ngày để về chăm sóc con trai.
Hàm Xuyến thật muốn gõ cho mình một muôi bực bội!
Cái trí nhớ cứt chó này!
Nhắc đến con trai, Bạch Đấu Quang thở dài một hơi, cười nhận hộp cơm, khuôn mặt mập mạp bóng loáng, “Con đổi giọng nhanh đấy! Thôi thì…”
Bạch Đấu Quang nhìn ánh mắt trong veo của Hàm Xuyến, không biết nói sao, “Đời này ta nhận con bé nhà con làm đồ đệ, là ta ăn thiệt! Cung Trường Lạc đã quen ăn đồ ta nấu, gia gia ta cũng có mấy phần thể diện ở chỗ Thục phi, người dưới tay nàng sẽ không vì chuyện nhỏ mà đắc tội với ta.”
Có lẽ vì thế mà Thôi công công mới đi dứt khoát như vậy!
Là nể mặt mũi Bạch gia gia, cũng là nể cái nhẫn vàng Bạch gia gia đưa tặng.
Hàm Xuyến liên tục gật đầu, “Con sẽ chăm chỉ đi theo ngài học nấu ăn!”
Bạch Đấu Quang gật đầu, muốn nói gì đó, lại không cất thành lời.
Bạch Đấu Quang không nói nhưng Hàm Xuyến lại hiểu, cung nữ ở Thiện phòng không có tương lai, người cầm muôi phải là đại lão gia, là đàn ông, hoặc là ngự trù của thế gia, hoặc là đại sư vang danh ngoài thiên hạ, cung nữ còn trẻ chỉ có thể sơ chế nguyên liệu, không được sờ đến muôi và nồi, nếu có chút danh tiếng thì có thể vào làm quản sự phòng bếp nhỏ trong cung cho các chủ tử nương nương, việc ít bạc nhiều, đến già có thể ra cung an dưỡng, cũng coi như một đường ra.
Nhưng chỉ đến thế thôi, nói thật là thế.
Từ khi Hàm Xuyến tỉnh lại đến giờ đã qua mười ngày, nên đi nơi nào, nàng căn bản không nghĩ tới, cũng không nghĩ ra được.
Nàng chỉ biết, nàng muốn cách Từ Khái xa một chút, cách Thuận tần xa một chút, không đi vào vết xe đổ, nàng cũng không muốn chết trong tay con trai nữa, càng không muốn tiếp nhận cái gọi là sự đối xử đặc biệt kia của Từ Khái.
Hàm Xuyến cảm thấy bức tường cao ngăn cách dịch đình và nội cung kia rất tốt, chỉ cần nàng không đi vào, đời này nàng liền có thể cách Từ Khái rất xa, chỉ cần cách xa Từ Khái thì hết thảy những chuyện phía sau, Trương thị gì đó, thành Cô Tô gì đó, An ca nhi gì đó… Nàng đều không gặp được nữa.
Không thể nghĩ đến chuyện trong mộng nữa, vừa nghĩ đến là ngực lại đau.
Nghỉ muộn, Hàm Xuyến kéo lê đôi chân nặng nhọc về phòng bên cạnh, tìm Trương cô cô hỏi mượn cây kéo, xoèn xoẹt cắt cái tóc mái ngang trán.
Người trong gương đồng vẫn là dáng vẻ kia, chỉ là mái tóc không dài không ngắn cắt ngang trán như thể chặn lại ánh mắt của tất cả mọi người, nhìn qua bình thường chẳng có gì đặc biệt, là hiệu quả mà Hàm Xuyến muốn.
A Thiền hầu ở Quải Lô cục trở về, vừa liếc mắt một cái đã trông thấy mái tóc ngang trán của Hàm Xuyến, lầm bầm hai câu: “Cái kiểu tóc mái ngang này xấu chết đi được! Đừng cắt tóc ngang trán nữa! Như đứa nhóc con!”
Kể xong câu chuyện ở quê để bình phẩm cắt tóc ngang trán như nước đổ khó hốt, A Thiền vẫn chưa thỏa mãn đổi câu chuyện, vừa đưa táo cho Hàm Xuyến vừa nhỏ giọng hỏi lại, “Nghe nói hôm nay Thôi công công ở cung Trường Lạc kia xét hỏi ngươi?”
Hàm Xuyến ngậm quả táo trong miệng, khẽ gật đầu.
A Thiền hạ giọng, “Gã đó không phải hạng người gì tốt… Chỉ thích dây dưa với cung nữ trong dịch đình, hằng ngày còn thích chạy đến Hoán Y cục, Châm Chức cục… Nghe sư phụ của ta nói, trước kia gã này trộm đối thực* với cung nữ bên phòng len, sau này cung nữ kia chết rồi, gã liền đổi người đối thực – hắn luôn nói với người ta rằng có thể mang họ vào hầu hạ trong nội cung, kết quả chẳng có lần nào thực hiện được!”
(*Đối thực: cụm từ mặc định cho hành vi quan hệ "vợ chồng" giữa cung nữ và thái giám, theo wikipedia)
Viên táo trong miệng Hàm Xuyến như bị kẹt ở cổ họng.
Bây giờ là canh giờ tắm rửa, bên ngoài rất náo nhiệt, đâu đâu cũng có tạp âm ồn áo náo động.
A Thiền nhìn bốn phía một chút, cúi đầu thì thầm với Hàm Xuyến, “Mấy ngày trước, ta nghe Hương Vân ở Ngoại Thiện phòng kể, Hương Vân nghe Ngân Thoa Châm Chức cục bảo, Ngân Thoa nghe…”
Đầu Hàm Xuyến rơi đầy vạch đen, “Nói ngắn gọn, rốt cuộc là nói cái gì!”
A Thiền “chậc” một tiếng, “Nói là Tiểu Trác Tử dưới quyền của Thôi công công đưa xà phòng cho cung nữ Hoán Y cục, nhưng cung nữ kia không lấy, còn làm bẽ mặt Tiểu Trác Tử. Thôi công công đánh tiếng, nói nhất định sẽ làm cho nha đầu đó tự tay xoa xà phòng khắp người đồ đệ hắn, hầu hạ đồ đệ hắn tắm rửa, còn phải hầu hạ đồ đệ hắn đi ngủ!”
Người nghẹn lâu, có thể điên. Điên lên, hoặc là tổn thương bản thân, hoặc là tổn thương người khác.
Thái giám bị mất căn, người càng không có cái gì thì càng muốn có cái đó.
Hàm Xuyến bỏ táo xuống, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, bắt chước dáng vẻ thì thầm của A Thiền hỏi lại: “Là cung nữ nào trong Hoán Y cục?”
A Thiền nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, “Hình như tên là Tiểu Thu Nhi? Hay là Tiểu Đông Nhi nhỉ? Không nhớ lắm.”
Ánh mắt Hàm Xuyến dời đến cái phích nước nóng bằng tre dôi ra dưới giường gạch kia, ngẫm nghĩ, nghiêng người lấy một cái bình ở giữa giường, lại lấy giấy dầu bọc kỹ ba tầng trong ba tầng ngoài.
Lúc nghỉ trưa ngày hôm sau, Hàm Xuyến một tay xách phích nước nóng, một tay cầm bình, đi đến Hoán Y cục.