Giọng nói kia hỏi: “Còn nhớ 777 không?”
Phương Lâm Ức nói: “Nhớ…”
Anh ấy lục lọi trong mớ ký ức hỗn độn, tìm ra con số này: “777.000… toàn bộ tiền mua hệ thống không người, còn bao luôn cả vận chuyển, khỏi mất công thuê người… 777 là khởi đầu cuộc sống hạnh phúc của tôi, sau này tôi không cần ngày nào cũng đi làm trông cửa hàng nữa…”
Quả nhiên cá mặn vẫn là cá mặn.
Anh ấy càng nói giọng càng nhỏ.
Đầu tựa vào tường, khẽ lắc lư, dường như sắp ngủ thiếp đi.
Nhưng giọng nói kia không buông tha anh ấy: “Đừng ngủ, Phương Lâm Ức, anh không thể ngủ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT