Yến Bắc Thần không nôn ra bất cứ thứ gì, nhưng sắc mặt của anh nhanh chóng trở nên tái nhợt sau khi đi xuống từ tàu lượn siêu tốc. Nhìn anh như vậy khiến mặt cô bảo mẫu nhỏ tái mét. Cô vội vàng vỗ lưng anh, như thể sắp khóc.
“Không sao đâu.” Yến Bắc Thần đứng đó, cơ thể vẫn hơi cúi xuống. Sau đó, anh nói với An Hạ, “Chúng ta đi ra ngoài trước.”
Khu trò chơi mạo hiểm rất tối chỉ có ánh đèn màu lam chiếu xung quanh, môi trường tối tăm khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ vội vàng gật đầu, cùng anh rời khỏi khu trò chơi mạo hiểm.
Sau khi rời khỏi khu trò chơi, An Hạ đưa Yến Bắc Thần đến băng ghế trong công viên ngồi xuống. Bên ngoài trời vẫn sáng, nắng dịu và gió nhẹ. Khi Yến Bắc Thần bước ra ngoài, được gió thổi qua, cảm thấy trong người dễ chịu hơn một chút.
Anh tựa lưng vào băng ghế, ngẩng đầu lên cho dễ chịu trong chốc lát. Sau đó, anh cúi đầu nhìn thoáng qua An Hạ bên cạnh.
Thật ra sau khi ra ngoài, Yến Bắc Thần cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng An Hạ thì không thấy vậy. Sau khi thiếu gia ra ngoài, An Hạ mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của anh. Vốn dĩ làn da của thiếu gia đã trong suốt và nhợt nhạt, nhưng bây giờ một chút huyết sắc cũng không có, giống như tờ giấy trắng.
Khi Yến Bắc Thần nhìn sang, An Hạ lo lắng giơ cánh tay làm thủ ngữ với anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT