Tassuki Akirama đó là tên của tôi hoặc mọi người còn có thể gọi tôi là' rác rưởi '.
tôi sinh ra trong một gia đình bất hạnh ,mẹ tôi là một gái bán hoa ,còn cha tôi là một người buôn ma túy dĩ nhiên ông ta đã bị bắt.
tuổi thơ của tôi thì không có gì cả ,chì là những chuỗi ngày đi học rồi bị nhốt trong nhà không được ra ngoài và bị đánh đập bởi người mẹ người mà được xem là gia đình của tôi trên danh nghĩa.
Mỗi ngày bà ta luôn đánh đập và chửi mắng tôi , câu nói mà bà ta hay nói với tôi chính là "mày là đồ rác rưởi ,tao ước mình chưa từng sinh ra mà ".
Ồ thật mệt mỏi nhỉ ,tôi chẳng hiểu sao nhưng có vẻ tôi có thể hiểu được cảm giác của bà ta .
có vẻ bà ta thấy áp lực với cuộc sống này quá nghỉ .Vậy tại sao bà ta lại không chết đi chứ ,không phải nếu chết rồi thì bà ta sẽ được dải thoát hay sao ?.
Tại sao bà ta lại không làm vậy mà cứ trút hết bực tức lên người tôi chứ?!.
TẠI SAO ?!.
Nhưng đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy bà ta còn tốt chắn vì chưa bán đứa con trai tồi tệ này cho bọn buôn người .
như khi tôi lên cao trung mọi thứ đã thay đổi ,mẹ tôi bà ta đã chết ,tôi không có bất chứ người thân nào khác vậy nên nhờ khoản bảo hiểm của Mẹ tôi đã sống một mình. Một cuộc sống cô độc.
nhưng đó chỉ là khi tôi chưa gặp được người thích hợp thôi.
Tôi đã gặp được một người ,người sẽ là ánh sáng cứu rỗi cuộc đời tăm tối của tôi .
Maenoru Haki cậu ấy là một người bạn cùng lớp với tôi ,cậu ấy được rất nhiều cô gái theo đuổi .
Khuôn mặt đẹp ưa nhìn, gia cảnh tốt , họ giỏi một người hòa đồng ấm ấp và thân thiện khiến ai cũng yêu quý kể cả tôi.
Tôi nhìn lại cậu ấy rồi lại nhìn mình mội kẻ u ám ,trầm cảm và luôn luôn ở một mình ,không biết giao tiếp ,luôn luôn sợ người khác sẽ ghét mình ,vì thế nên tôi luôn im lặng và là một người mờ nhạt đến giờ.
Chà có vẻ chúng tôi không phải là người cùng một thế giới ,nhưng không sao chỉ cần thấy Maenoru vui thì tôi thế nào cũng được.
Tôi thậm chí đã nghĩ mình có thể làm mọi thứ vì cậu ấy ,kể cả giết người, tôi có thể làm mọi thứ cho Maenoru mà không cần hồi đáp.
Ừ cho đến một ngày ngày.
'Maenoru thế mà lại quan tâm đến mình sao ?!,hôm nay cậu ấy đã chủ động xin cô đổi chỗ để ngồi cạnh mình !,mình hạnh phúc quá đi !,cậu ấy còn tặng kẹo cho mình nữa '.
' mình có thể ngồi chung với Maenoru mỗi ngày rồi ,còn có thể ăn kẹo mà cậu ấy tặng ,cậu ấy là người đầu tên tặng quà cho mình đấy ,mình vui quá'.
'Hôm nay Maenoru nói chuyện với mình cậu ấy khen mình rất dễ thương, tuy đó không phải lời hiên nên có cho một đứa con trai nhưng mình cũng rất vui '.
'Mình rất rất rất vui...rất vui'.
"Aaaaaa hôm nay Maenoru hỏi mình có thích cậu ấy không, mình đã trả lời là rất thích Maenoru ,cậu ấy đã cười với mình rồi hỏi mình có muốn hẹ hò với cậu ấy không '.
'Não mình như muốn nổi tuy vì phấn khích vậy ,mặc dù cả hai điều là con trai ,nhưng không sao ai thèm quan tâm đến điều đó chứ ,mình hạnh phúc quá đi '.
Ờ đó chính xác là suy của tôi trong hai tháng qua ,theo lời cậu ấy thì chúng tôi đã hẹn hò trong 3 tuần sau đó.
Ba tuần đó là những ngày đẹp nhất đời tôi ,thật tuyệt ,tôi ước gì mình sẽ chìm đắm trong niềm vui đó mãi mãi .
Cho đến khi tôi tình cờ nghe và thấy được .
Lúc đó tôi đã gặp được Maenoru và bạn của cậu ấy ở sau trường ,tôi đi đến và định lên tiếng thì .
"Haki_kun người ta chừa cậu lây lắm rồi đó ,cậu vẫn chưa bỏ món đồ chơi tầm thường kia sao ".
Kuruina Hitomi hoa khôi của trường một cô gái hoàn mĩ ,cô ấy lao vào lòng Maenoru .
lúc đó trái tim tôi như thắt lại vậy ,tôi rất muốn tiến lên hỏi Maenoru nhưng không hiểu sao tôi lại không thể ,tôi lùi lại trốn ở góc tường ,và tôi đã nghe được thứ đã kiến tôi sụp đổ...
"Maenoru _kun cậu vẫn chưa bỏ cái thằng thất bại Tassuki Akirama đó sao,".
Maenoru với câu nói của Kuruina chỉ cười cợt sau đó ôm cô ta vào lòng .
"Không cần bận tâm đâu tôi chỉ chơi đùa với cậu ta chút thôi ".
Một người bạn của cậu ta phụ họa.
"Đúng vậy đó anh Maenoru có bao giờ chơi quá lâu đâu ,chỉ cùng lắm ba tháng rồi vứt đi thôi".
"Phải đó ,mà cái tên rác rưởi Akirama kia cũng dễ dãi thật đấy ,chỉ cầm hai ba câu là đã đi theo người ta rồi ,đúng là một thằng điế* giống y như mẹ nó".
Maenoru cười cả:"các cậu đùng nói vậy chứ dù sao tôi cũng đang chơi đùa với cậu ta mà ,tôi còn tính chơi với cậu ta thêm một tuần nữa đấy ,các cậu nói như vậy làm tôi thấy cậu ta thật kinh tởm đó ".
Tất cả những lời của bọn họ điều đã lọt vào tai tôi .
(...)
Những ngày sau đó tôi không đi học ở nhà và chìm đắm trong sự trầm cảm .
Sự tuyệt vống ba trùm lấy tôi ,tôi đã từng nghĩ đến tự s* và kết thúc cuộc sống này .
Giờ thì cả ánh sáng mà tôi xem là cứu rỗi cũng đã biến mấy.
Có lẽ mẹ tôi ,bà ta nói không sai .
"Tôi có lẽ không nên sinh ra trên cõi đời này ".
" Đing đong".
Tiếng chuông cửa vang lên ,tôi đang nhốt mình trong nhà đầy nghi hoặc .
'Ai vậy?'.
Tôi bước đến và mở cánh cửa .
"À nhìn cậu thảm hại và thất bại làm sao ,cậu chắc phải tuyệt vọng lắm nhỉ".
Người trước mạt tôi là Kuruina Hitomi .
Cô ta nhìn tôi rồi cười.
"Sao nào cậu không muốn kết thúc kẻ đã kiến cậu thành ra bây giờ sao?,cậu không hận cậu ta sao?".
Tôi á tôi hạn chứ tôi ghét chứ ,nhưng tôi chưa bao giờ muốn giết người cả ,tôi không muốn giết Maenoru.
"Đi về đi ".
"Hả ,cậu thật đáng thương ngay cả hận người khác cậu cũng không thể ,không lẽ cậu còn thích cậu ta sao ?,sau chừng ấy thời gian cậu ta vẫn chỉ coi cậu là một món đồ chơi sau đó khi chán thì vứt bỏ ,kể cả vậy cậu vẫn thích cậu ta sao ?,thật ngu ngốc ".
"Tỉnh lại đi Tassuki Akirama cậu không phải vẫn luôn muốn chết sao vậy thì tại sao cậu không kéo theo Maenoru Haki theo chứ ,cậu yêu cậu cũng hận cậu ta mà ,cậu muốn ở bên cậu ta mãi mãi mà phải không? ".
"Tôi á ?,tôi thật sự có thể ở bên cậu ấy mãi mãi sao ,thật sự có thể sao?!".
"Ừ tất nhiên rồi ,cậu có thể chứ".
Đúng vậy tôi thật sự có thể ở bện cậu ấy mãi mãi .
(...)
Vài ngày sau.
Vậng chúng tôi là bản tin xxx hôm nay ,hiện tại chúng tôi đang ở hiện trường vụ án ,nam sinh đẩy bạn học xuống tầng 16 của toàn nhà xx
sau đó tự sát .
Động cơ được kết luận là vì tình .
Án mạng được sảng ra khoảng 8 giờ đêm.
Hung thủ trong vụ này là Tassuki Akirama 17 tuổi ,còn nạn nhân là Maenoru Haki 17 tuổi.
Sau đây chúng tôi sẽ tường thuật lại vụ án…
Kuruina Hitomi ngồi trước ti vi khéo môi hơi nhếch lên.
" Vở kịch kết thúc rồi ".