Edit Ngọc Trúc

Nói cho Nhậm Hạc Ẩn biết á thú nhân có bí mật, sau đó cả người hắn đều không ổn.

Lũ chó trong Cục Quản lý Thời Không vậy mà lại nuôi hắn ra một thân thể thế này, còn bảo là dựa vào thuộc tính linh hồn của hắn mà đào tạo. Chẳng lẽ linh hồn của hắn yếu đuối như vậy sao?

Tối hôm qua hắn mất ngủ rất lâu, sáng sớm hôm sau vẫn dậy đúng theo đồng hồ sinh học như trước, nhưng trên mặt lại treo hai quầng thâm lớn khiến cả người trông vô cùng tiều tụy.

Sáng hôm đó, hắn ăn tạm ít hoài sơn hầm, rồi đem thịt phơi nắng, sau đó mới chậm rì rì thu dọn sọt, đến khu doanh địa cũ.

Hôm qua hắn mang về không ít bùn đất, hôm nay định nghiền mịn hết đám đất đó để làm men gốm, dùng cho việc tráng men đồ gốm.

Hắn còn mang theo hoài sơn hầm để ăn. Ăn thịt nhiều ngày, bụng cũng đầy dầu mỡ, ha ha, hoài sơn hầm lại rất ổn, vừa no bụng vừa giải ngấy.

Tráng men cũng không khó, chủ yếu chia thành men trong và men ngoài.

Nhậm Hạc Ẩn dùng cách tưới men, tráng men lên từng chiếc bình, hũ, chai, chén, đĩa...

Loại men này để vài ngày là dùng được, đến lúc đó là có thể bắt đầu nung.

Giờ hắn cần tranh thủ gom càng nhiều củi càng tốt để khi đó dùng.

Chưa tới giữa trưa, hắn đã tráng men xong toàn bộ đồ gốm tốt nhất, ăn qua loa chút gì đó rồi lại lên núi nhặt mười chuyến củi, mệt đến mức gần như kiệt sức.

Trong lúc nhặt củi, hắn cẩn thận quan sát, phát hiện không ít hoài sơn hoang, vẫn chưa đào. Đợi đến khi mặt trời ngả về tây, hắn mới dựa vào ký ức mà đào ba cây rồi cho vào sọt.

Đám hoài sơn hoang này đều rất to, ba cây cũng phải bốn, năm mươi cân, cõng sau lưng nặng trĩu.

Hôm nay đào hoài sơn hắn nhớ giữ cả lá, hôm qua quên, về đến nơi thì đã muộn, lại chưa kịp nói cho bộ lạc biết hắn tìm được hoài sơn.

Hôm nay về sớm một chút, cũng tiện báo với bọn họ. Bộ lạc có thêm một loại đồ ăn, cuộc sống cũng dễ thở hơn đôi phần.

Nhậm Hạc Ẩn cõng sọt, hưng phấn bò lên đỉnh núi để xuống núi.

Vừa lên tới đỉnh, theo thói quen hắn ngẩng đầu nhìn quanh, bỗng nhiên thấy đội săn từ đằng xa đã trở về.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy đội săn của bộ lạc!

Một hàng dài uốn lượn trên mặt đất, từng con hổ, sư tử, báo… hoặc chở hoặc kéo, mang theo những con mồi khổng lồ, chậm rãi quay về.

Theo bước chân bọn họ nện xuống mặt đất, thậm chí mặt đất cũng khẽ rung lên.

Nhậm Hạc Ẩn chưa từng thấy đội săn nào hoành tráng như vậy, cảnh tượng ấy bất giác khiến hắn nhớ tới cảnh tan tầm lúc cao điểm ở Trái Đất, một hàng xe dài tưởng chừng không có điểm cuối.

Hắn đứng trên đỉnh núi, lòng rúng động.

Hắn biết Hàn bộ lạc là một đại bộ lạc, cũng biết nơi này thức ăn còn khá sung túc, đã cắm rễ ở vùng đất này rất lâu rồi, nhưng không ngờ điều kiện sinh tồn của bọn họ lại là như thế này — mỗi ngày đều có thể săn được nhiều mồi đến thế.

Hắn đứng trên đỉnh núi rất lâu, trong lòng hoàn toàn rõ ràng, đây đã là một thế giới hoàn toàn khác với Trái Đất.

Tốc độ của đội săn nhanh hơn hắn nhiều, hắn còn chưa tới lưng chừng núi thì bọn họ đã vượt qua hàng rào gỗ của bộ lạc, trở về bên trong.

Nhậm Hạc Ẩn đi trên sơn đạo, nghe thấy phía dưới vang lên tiếng hò reo, tiếng người già trẻ trai gái đan xen vào nhau, mang theo niềm vui thu hoạch lớn.

Hắn tăng tốc bước chân, muốn về hang động trước khi mặt trời lặn.

Không ngờ còn chưa tới nơi, từ xa đã thấy có người đứng trước cửa hang.

Nhậm Hạc Ẩn nhìn kỹ, phát hiện là Thanh.

“Thanh?” Nhậm Hạc Ẩn gọi, giọng mang theo ngạc nhiên. Hắn chạy chậm đến, hỏi: “Thanh, sao ngươi lại ở đây?”

“Đừng chạy, chậm thôi kẻo ngã.” Thanh đứng trước cửa động đợi hắn, giải thích: “Hôm nay bộ lạc thu hoạch lớn, đến đưa cho ngươi ít đồ ăn.”

Lúc này Nhậm Hạc Ẩn mới thấy dưới chân hắn có một con thú nhỏ, mặt hơi đỏ lên, “Không cần đâu, hôm qua ta còn săn được Hôi Thu thú và cấp điểu, đủ ăn rồi.”

“Đây là thịt tiên lộc, rất mềm và ngon. Bộ lạc hôm nay bắt được cả đàn, ngươi nếm thử xem. Còn Hôi Thu thú với cấp điểu có thể ướp lại, mùa đông ăn sẽ tốt hơn.”

Vừa nói chuyện, Nhậm Hạc Ẩn đã đến trước mặt Thanh.

Hắn nhìn con tiên lộc, không lớn lắm, chừng hai ba mươi cân, chắc sau khi lọc xương và bỏ nội tạng thì cũng không còn lại bao nhiêu. Hắn hơi yên tâm, mỉm cười với Thanh, “Cảm ơn. Ta cũng có cái này cho các ngươi.”

Hắn lấy từ sọt ra ba củ hoài sơn to, “Đây là hoài sơn, các ngươi có thể tìm trong rừng, rễ có thể ăn, mùi vị khá ngon, lại để được lâu.”

Khi đào, hắn cố ý giữ cả cành lá, bây giờ vẫn còn tươi non, rất dễ nhận biết.

Thanh nhìn đôi mắt chân thành của hắn, trong lòng ấm áp, “Cảm ơn.”

Nhậm Hạc Ẩn hơi nóng mặt, “Chúng ta cũng đừng khách sáo qua lại nữa, các ngươi chăm sóc ta như vậy, nếu ta nói cảm ơn thì nói tám trăm lần một ngày cũng không đủ.”

Thanh không hoàn toàn hiểu nửa câu sau của hắn, nhưng cũng đủ để hiểu ý.

Thanh mỉm cười: “Tối nay chúng ta sẽ tổ chức đại hội lửa trại, ngươi đến cùng nhau nướng thịt được không?”

Nhậm Hạc Ẩn hơi tò mò, “Sao lại tổ chức lửa trại? Hôm nay là ngày lễ à?”

“Không, chỉ là ăn mừng hôm nay săn được rất nhiều thịt.” Thanh giải thích: “Bộ lạc đã lâu chưa săn được nhiều như vậy, hơn nữa từ hôm nay trở đi, cả bộ lạc sẽ bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho mùa đông.”

Nhậm Hạc Ẩn tới thế giới này đã hơn mười ngày, ban đêm có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ giảm xuống, nhưng dường như mùa đông vẫn còn rất xa.

Nghe Thanh nói vậy, hắn hơi hoảng, vội hỏi: “Thanh, còn bao lâu nữa thì đến mùa đông?”

Thanh nghĩ một lát, trả lời hắn: “Khoảng hai mươi đến ba mươi ngày nữa sẽ bắt đầu có tuyết rơi. Lúc đó trong bộ lạc rất ít ai ra ngoài, đều ở trong hang ngủ qua mùa đông.”

Chỉ còn hơn nửa tháng, Nhậm Hạc Ẩn nhanh chóng tính toán trong đầu: trong vòng một tháng tới, hắn phải nhanh chóng nung xong đồ gốm, sau đó gom thật nhiều củi, tích trữ hoài sơn, thịt khô, cá khô…

Thời gian không chờ người, hắn phải kéo dài thời gian lao động, mỗi ngày ít nhất làm mười hai tiếng mới đủ.

Ban ngày hắn có thể ra ngoài làm việc, buổi tối thì xử lý thịt khô, phân loại củi lửa, khâu vá thêm vài bộ đồ và giày mùa đông.

Nhậm Hạc Ẩn nhanh chóng lên kế hoạch mới trong đầu, hỏi: “Thanh, mùa đông kéo dài khoảng bao nhiêu ngày? Có đến một trăm ngày không?”

Thanh nghiêm túc nhớ lại, rồi đáp: “Không đâu, thời gian thật sự không thể đi săn thì chỉ khoảng năm mươi ngày, chuẩn bị đồ ăn cho bảy mươi ngày là đủ rồi.”

Nhậm Hạc Ẩn cảm kích gật đầu, “Ta biết rồi.”

Thanh an ủi hắn: “Ngươi còn nhỏ, trong bộ lạc ai cũng sẽ giúp ngươi, đừng lo quá.”

Nhậm Hạc Ẩn cười với hắn, không nói gì thêm.

Theo như sự nhiệt tình trong bộ lạc, nếu thật sự không còn đồ ăn, hắn đi xin thì chắc mọi người cũng sẽ chia sẻ. Nhưng hắn không định dựa dẫm vào người trong bộ lạc.

Giờ hắn đã hiểu vì sao mọi người trong bộ lạc lại tốt với hắn như vậy — bọn họ thật sự là những người hiền lành, lương thiện và thuần hậu. Nhưng phần lớn lý do vẫn là vì hắn là một á thú nhân.
Nếu là một á thú nhân bình thường lạc đến nơi này, kết cục cuối cùng tám chín phần mười là sẽ gả vào bộ lạc, trở thành một phần của bọn họ.

Nhậm Hạc Ẩn thì không muốn gả. Trên địa cầu, hắn vốn dĩ đã chẳng có hứng thú gì với chuyện kết hôn, đến nơi này lại càng không thể nào nghĩ tới chuyện sống chung với một người mà thậm chí nói mấy câu cũng không thông.

Của cho là của nợ, ăn ké thì mang tiếng.

Hắn không có cái ý định đó, thì càng không thể nhận tiện nghi của người ta.

Thanh là bạn lữ của Hàn, thật ra cũng là người dẫn đầu trong đám á thú nhân của bộ lạc, rất bận rộn. Nói dăm ba câu với hắn xong, liền vội vã bảo: “Ta phải xuống dưới chuẩn bị nướng thịt, Ẩn, ngươi nhớ xuống dưới ăn đấy, ta đi trước.”

Nhậm Hạc Ẩn vội nói: “Không cần đâu, ngươi còn mang cả tiên lộc tới nữa, chỗ ta đồ ăn cũng ăn không xuể rồi.”

“Ăn không hết thì để mai ăn tiếp.” Thanh đáp. “Quyết định vậy đi, đừng khách sáo với ta.”

Chưa kịp từ chối thêm lần nữa thì Thanh đã ôm theo hai củ hoài sơn rời đi mất dạng.

Nhậm Hạc Ẩn cõng sọt, mang theo tiên lộc trở về sơn động của mình.

Trong sọt vẫn còn ít nấm, trái cây, hoài sơn vặt linh tinh. Mấy cây nấm hái từ hôm qua vẫn còn để trên mặt đất. Hắn vốn định hỏi người trong bộ lạc xem những loại nào ăn được, loại nào không, nhưng hôm nay ai nấy đều bận rộn, đành để mai hỏi lại.

Tiên lộc có lớp da lông mềm và chắc, hắn dắt nó tới bờ suối định từ từ xử lý, lột lấy da.

Tấm da thỏ to kia thật ra cũng không dùng được nữa, vừa khéo có thể may một cái áo ba lỗ.

Mỗi ngày cứ cởi trần thế này thật ra hắn cũng thấy ngượng.

Người trong bộ lạc thực ra cũng không nhiều người ở trần, nhất là đám á thú nhân. Có thể do thời tiết lạnh, phần lớn đều mặc đủ kiểu áo da, váy da cũng dài đến đầu gối, chân còn buộc thêm lông thú giữ ấm, trông cũng chẳng khác quần áo trên địa cầu là bao.

Bây giờ hắn xử lý con mồi nhanh lắm.

Tiên lộc đầu nhỏ, hắn cũng không tiện xử lý, dứt khoát dùng dao đá chặt hẳn ra, cùng bốn chân và một đống nội tạng lớn nhỏ khác nhau gói hết vào lá cây to, mai mang đi làm mồi câu cá hoặc thú.

Phần còn lại là nội tạng, thịt, xương... hắn đều đem ướp.

Thanh bảo thịt tiên lộc ngon, Nhậm Hạc Ẩn suy nghĩ một chút, quyết định không làm khô mà chỉ ướp, chia ra ăn nướng BBQ trong hai ngày hôm nay và ngày mai.

Giờ sức hắn lớn, sức ăn cũng theo đó mà tăng. Mỗi ngày nếu ăn thả ga, mười cân thịt cũng chẳng phải vấn đề.

Một con tiên lộc thế này, ba ngày là hắn ăn sạch.

Nếu mai lại có đám nhóc con đến đòi ăn ké, chắc chỉ một ngày là hết.

Vừa nghĩ vừa làm, hắn dùng trái chua, quả ngọt, muối và mấy loại bột hương liệu ướp thịt, rồi dùng lá cây to gói lại, buộc chặt bằng dây đằng.

Thế giới này cũng chẳng có cái gì gọi là bảo quản tươi sống, bó như vậy coi như là cách giữ tươi rồi.

Trời bắt đầu ngả tối, Nhậm Hạc Ẩn nhặt xong mẻ củi cuối cùng trong ngày, chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.

Không ngờ vừa tới chỗ bếp nhỏ thì đã thấy một đám nhóc con đang ngồi xổm trên phiến đá cao, mắt dán chặt vào gói thịt bọc lá cây mà hắn vừa làm xong, trông mong đợi.

Thấy hắn tới gần, từng đôi mắt sáng rực lên, đám chân ngắn lập tức nhào tới.

“Ẩn ca ca!”

“Ẩn ca ca, Thanh thúc bảo ngươi  xuống ăn thịt!”

“Hôm nay có thịt tiên lộc, còn có thịt nãi thú nữa, ngon lắm!”

Đám nhóc bám theo hắn như một bầy mèo con, Nhậm Hạc Ẩn chỉ sợ lỡ chân dẫm trúng mấy đứa.

“Biết rồi.” Hắn không tiện từ chối mãi, chỉ đành nói: “Mấy đứa tránh ra một chút, ta đặt bó củi xuống rồi đi.”

“Ẩn ca ca, tụi ta giúp ngươi!”

Một đám nhóc con lập tức chen chúc lại định lấy bó củi trong tay hắn.

Nhậm Hạc Ẩn nhìn đám bé tí chưa cao tới đầu gối mình, bất đắc dĩ nói: “Không cần đâu, giúp ta mang mấy gói thịt lá cây kia đi là được, lát nữa chúng ta mang xuống nướng cùng nhau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play