Thừa Ứng vừa xuất hiện, tình thế lập tức đảo ngược. Bão Đông thấy Thẩm Đại Kiều tạm thời đã an toàn, liền lập tức nhảy vọt lên ven đường, đánh về phía mấy tên sát thủ đang ý định rút lui.
“Để lại một tên sống!”
Giọng Thừa Ứng trầm thấp vang lên phía sau. Cành cây to trong tay Bão Đông lập tức đập mạnh xuống đùi một tên sát thủ, khiến hắn ngã sấp mặt xuống đất. Trong mắt tên đó vẫn còn đọng lại vẻ kinh ngạc tột độ — người đâu ra cái sức mạnh khủng khiếp như vậy?
Bão Đông còn định đuổi theo mấy tên đã tháo chạy, thì bị Thẩm Đại Kiều gọi giật lại: “Đừng đi.”
Nàng không cam lòng quay về, lôi trong xe ngựa ra một đoạn dây thừng, trói gô tên sát thủ kia, lại nhét vải vào miệng hắn để đề phòng tự sát, sau đó tìm được lò sưởi tay trong xe đưa cho Thẩm Đại Kiều, vừa thở hổn hển vừa nói: “Gần đây lui tới sơn trang cũng không ít người, bọn này sao lại dám giữa đường hạ thủ như vậy chứ?”
“Trời đông thế này, trốn ngoài trời lâu cũng không được.” Thẩm Đại Kiều ngẩng đầu nhìn về phía sườn núi, tuyết lở để lộ ra rừng cây phía trên, tuy không quá rậm rạp, nhưng hôm nay tuyết rơi đến tận trưa mới ngừng, đừng nói vài ngày, chỉ cần phục kích vài canh giờ cũng có thể bị đông cứng đến chết. “Chứng tỏ bọn chúng biết hôm nay ta trở về.”
Nàng lập tức thu ánh mắt lại, quay sang hỏi Thừa Ứng có phải vẫn luôn âm thầm đi theo các nàng hay không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT