Mấy tờ đơn bị mất cũng không gây ảnh hưởng lớn đến đại hiệu, người ngoài nhìn vào thì chuyện dường như đã qua đi. Đại hiệu vẫn làm ăn phát đạt, thậm chí còn tuyển thêm mấy quản sự, bận rộn trước sau không có lúc nghỉ. Vị đại quản sự họ Tề thì suốt ngày không thấy bóng ở hiệu, bận bịu dọn dẹp bên Dư An sơn trang.
Nhiều người ngưỡng mộ bản lĩnh hóa nguy thành an của Thẩm Đại Kiều, nhưng họ thà cho là nàng may mắn còn hơn thừa nhận vị tiểu cô nương trẻ tuổi này thực sự có bản lĩnh. Chẳng mấy ngày sau, chuyện lá trà bị mốc cũng liền trôi vào dĩ vãng.
Tháng mười, trời Tấn Dương đã vào thu hơi lạnh, là lúc ăn cua ngon nhất. Thái hậu sắp đến sinh thần, hôm ấy vào buổi trưa, sau khi nghỉ trưa xong, Thẩm Đại Kiều chỉ huy Bão Đông cùng các nha hoàn dựng thang tre. Nàng đứng bên tường, ngẩng đầu nhìn cây hồng cao bằng hai người, cành lá đã rụng, chỉ còn lại từng trái hồng lớn trĩu quả, vô cùng hấp dẫn.
Nhìn một lúc, Thẩm Đại Kiều vén tay áo: “Xong chưa?”
“Tiểu thư, buộc xong rồi ạ.” Bão Đông lắc nhẹ chiếc thang đã được cắm sâu xuống đất, vững chãi không hề lay động, “Tiểu thư yên tâm, có em giữ chắc rồi.”
Tri Thư đưa cho tiểu thư cái giỏ, bên trong còn để kéo, cẩn thận dặn dò: “Tiểu thư, cắt đúng cành đó nhé, đừng cắt sâu quá. Quả nào chín mềm thì để trên, quả còn cứng thì để dưới, lộ cuống ra để sau này buộc dây lại, em sẽ làm hồng khô cho người ăn.”
Các nha hoàn, kể cả Tử Tô, không một ai can ngăn Thẩm Đại Kiều đừng trèo lên. Ai cũng quen rồi, mỗi năm đại tiểu thư đều phải tự mình trèo mấy cây hái quả. Từ sau khi gả vào phủ Quốc công Lục gia, ngày thứ hai sau lễ ra mắt về thăm viện, tiểu thư đã để mắt đến cây hồng này trong viện của công tử, không cho ai lén hái, phải đợi quả chín hẳn rồi nàng tự mình trèo cây hái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT