Phố Trường Khánh bên ngoài tiệm vàng là một trong những nơi phồn hoa náo nhiệt bậc nhất ở thành Tấn Dương. Những cửa hàng nơi đây phần lớn đều là hai tầng, ngay cả gian tiệm rẻ nhất cũng phải tốn đến cả trăm lượng bạc. Kề sát tiệm vàng ở vị trí trung tâm, có một tòa thư lâu ba tầng đã được xây dựng từ trăm năm trước. Thư lâu này chuyên thu mua sách vở, tàng thư phong phú, còn có không ít tuyệt thế cô bản.

Nếu ai muốn tìm sách, phần nhiều đều có thể tìm được trong thư lâu này, dù chỉ là bản sao cũng đủ khiến kẻ cầu sách cam tâm tình nguyện.

Thế nhưng thường ngày, thư lâu vẫn luôn thanh vắng yên tĩnh, hiếm khi giống như hôm nay, người vây quanh tấp nập bên ngoài, lại còn có người bị thương, thực chẳng hợp với phong thái vốn có của thư lâu.

Bão Đông lanh lẹ chen ra một chỗ trống cho tiểu thư nhà mình, khi Thẩm Đại Kiều bước tới gần, vừa vặn nghe thấy thư sinh bị thương đang cất giọng đòi công đạo.

“Cuốn Lộ Du Ký của Tàng Thu tiên sinh là sách cha tại hạ thu thập, trước khi lâm chung đã giao lại cho ta gìn giữ. Cho nên, dẫu có bán hết gia sản, ta cũng quyết không đem bán. Là có kẻ nhân lúc ta vắng nhà đánh cắp rồi bán tới đây, chuyện này tại hạ hoàn toàn không hay biết. Kính xin công tử hoàn sách lại cho, bao nhiêu bạc mua từ thư lâu, tại hạ xin bồi hoàn đầy đủ.”

Thư sinh vừa lau vết máu bên khóe miệng, giọng nói vang dội, dường như cố ý để mọi người xung quanh đều nghe thấy, mong có người đứng ra làm chủ cho hắn.

Song người đang đứng nơi cửa thư lâu, tay cầm Lộ Du Ký lại không chút dao động. Thần sắc y hết sức điềm đạm, lặp lại lời mình vừa nói:
“Cuốn sách này, Lục mỗ mua từ thư lâu, không thể tùy tiện chuyển nhượng cho người khác.”

“Đây sao gọi là chuyển nhượng, đây là hoàn trả!”

“Hoàn trả, chưa bàn tới chuyện bạc tiền.” Lục Tu Viên lạnh nhạt đính chính.

Thư sinh thấy đối phương ăn nói quy củ, đoan chính, tưởng rằng là người có thể lý lẽ, bèn tha thiết thuyết phục:
“Lục công tử hẳn cũng là người yêu sách, nếu thích, tại hạ có thể tặng công tử bản sao chép của Lộ Du Ký. Nhưng bản chính này ta nhất định phải mang về, công tử cứ ra giá, dù phải vay mượn khắp nơi, ta cũng sẽ gom đủ bạc. Cuốn sách này đối với cha ta vô cùng quan trọng, nếu không thể đem về, thực lòng hổ thẹn với người.”

Chúng nhân đứng xem nghe xong, bèn sinh lòng cảm thương. Nhìn phục sức thư sinh này, rõ ràng không phải con nhà phú quý, một cuốn sách đối với y có khi chính là gia bảo. Nay bị người khác đánh cắp, bán tới thư lâu, món bạc lớn đó chẳng dính dáng gì đến y, thật đáng thương. Nay y còn chấp nhận bỏ thêm bạc ra mua lại, rõ ràng là chịu lỗ lớn.

Nào ngờ, vị công tử trông có vẻ nhã nhặn đứng nơi cửa thư lâu lại dứt khoát cự tuyệt:
“Lục mỗ không có ý định bán lại cuốn sách này.”

Thư sinh sửng sốt, sao lại nói đến chuyện bán nữa rồi, chẳng lẽ không hiểu người nói gì hay sao:
“Lục công tử, đây vốn là sách của gia phụ, nếu công tử cảm thấy bạc chưa đủ, ta nguyện trả gấp đôi để chuộc lại.”

“Cuốn sách này, tại hạ mua từ thư lâu, không phải từ tay các hạ.” — Lời ẩn ý chính là, nếu thật sự cần hoàn trả, thì cũng phải hoàn lại cho thư lâu, không phải cho thư sinh kia. Còn nếu giao lại cho hắn, ấy là chuyển nhượng, mà Lục Tu Viên tất nhiên là không chấp nhận việc ấy.

“Nhưng đây đúng là sách của cha ta!” Thư sinh cuống quýt, “Lục công tử, công tử đúng là mua từ thư lâu, nhưng ta không tự nguyện bán! Công tử đã mua vật bị trộm!”

Bốn chữ “vật bị trộm” rơi xuống, tựa như hòn đá ném xuống mặt hồ, lập tức dấy lên làn sóng trong đám đông.

Theo luật pháp Đại Ngụy, vật trộm cắp nếu được chứng thực thì buộc phải hoàn trả. Người mua vật trộm mà không chịu hoàn lại, danh dự tất tổn hại. Dẫu về mặt tiền bạc có thể chịu thiệt, nhưng mấy ai muốn vì chút bạc mà làm tổn hại thanh danh?

“Tiểu thư, vị họ Lục kia… có phải là người của phủ Lục Quốc Công không?” — Bão Đông vừa xem trò vui, vừa thấp giọng hỏi.

“Nếu là người của Lục Quốc Công phủ, việc này mà truyền ra thì chẳng hay ho gì.”

“Không hay chỗ nào? Hắn nói là đồ trộm thì là đồ trộm chắc? Có chứng cứ không?”  Thẩm Đại Kiều vẫn giữ nguyên tôn chỉ xưa nay: vật đã vào tay nàng, nào có lý gì bị người khác đòi lại? Huống hồ đó lại là cô bản, nếu là nàng thì sớm đã xoay người rời đi, còn lâu mới đứng đó nghe hắn nói lải nhải.

“Nếu không bị trộm, sao hắn lại tới đây rêu rao như vậy?”

“Thế hắn có nói bị mất lúc nào không?”

“Hình như chưa từng nhắc đến…”

“Nếu đã mất từ mấy hôm trước, sao đến giờ mới tìm? Còn nếu vừa mới mất hôm nay, thì nên đi báo quan mới phải. Không chứng không cứ, chỉ dựa vào lời hắn mà nói sách là của mình, hắn cũng to gan thật.”

Đúng lúc ấy, quản sự trong thư lâu vội vàng chạy ra, thấy ngoài cửa vây kín người, thư sinh vẫn chưa rời đi, bèn lớn giọng nói:
“Cuốn sách này là do có người mang tới bán từ mấy hôm trước. Sau khi xác minh, đúng là sách của Tàng Thu tiên sinh, văn thư, bằng chứng, mọi sự đều đầy đủ. Nếu ngươi cho rằng đây là sách nhà mình bị trộm, có thể tới quan phủ trình báo. Nếu có thể chứng minh sách bị trộm từ nhà ngươi rồi đem bán tại thư lâu, chúng ta sẽ bồi hoàn lại sách cho ngươi.”

Mặt thư sinh đỏ bừng, cứng họng không lời. Nếu hắn thực có thể đòi công đạo từ quan phủ, thì đã chẳng tới thư lâu la lối.
“Các ngươi… các ngươi đúng là quá đáng! Đường đường công tử thế gia mà lại đi mua đồ trộm cắp, thật vô sỉ! Vô sỉ!”

Lời chưa dứt, thư sinh đã lao thẳng về phía Lục Tu Viên, ra vẻ muốn giật lại sách.

Song trong thư lâu đâu thiếu người? Lúc nãy có thể đẩy hắn ra một lần, giờ lại càng không để hắn đắc thủ.

Hai tiểu nhị lập tức chặn hắn lại, đẩy hắn khỏi bậc thềm. Thư sinh đứng không vững, loạng choạng ngã nhào ra sau, người xem vội tránh ra, hắn ngã sõng soài trên đất.

“Tiểu thư.” Bão Đông lập tức chắn trước Thẩm Đại Kiều, sợ tên kia phát điên làm bậy.

“Vô sỉ! Các ngươi quá vô sỉ! Khi dễ người quá đáng! Đây là kinh thành, là dưới chân thiên tử, cướp của người khác mà còn lý lẽ được sao?!” Thư sinh không tiếp tục cướp sách, chỉ đứng dậy, mặt mũi đỏ bừng, vành mắt hoe đỏ, trông thật khiến người ta thương xót.

“Người ta không trả tiền chắc?” Bão Đông lẩm bẩm, chỉnh lại lời hắn.

Thư sinh giật mình quay đầu, thấy một tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi đang lầu bầu, sau lưng nàng là một vị tiểu thư dung mạo xinh đẹp, đang nhàn nhã đứng đó nhìn hắn, nét mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Thư sinh sững sờ, ngẩn ngơ nhìn Thẩm Đại Kiều một hồi, rồi như bừng tỉnh, hai tay luống cuống chỉnh lại y phục, cung kính nói:
“Để cô nương chê cười rồi.”

“…”  Thẩm Đại Kiều không ngờ hắn lại có phản ứng như vậy. Hắn không đòi sách nữa à?

Trong đám đông, chẳng biết ai bật cười trước, rồi tiếng cười lan ra. Cũng không phải cười giễu, mà là cảm thấy buồn cười, người vừa rồi còn đấu tranh vì công đạo, nay lại bày ra bộ dạng ấy trước một vị tiểu thư, thật thú vị.

Bão Đông nhìn hắn, ánh mắt cảnh giác thêm vài phần. Sao lại có vẻ muốn tán tỉnh tiểu thư nhà nàng rồi?

Lục Tu Viên đứng trước thư lâu, tất nhiên cũng thấy cảnh ấy. Tam tiểu thư nhà họ Thẩm kia, lúc trước còn giữ dáng vẻ xem kịch vui, giờ nét mặt có phần kinh ngạc.

“Tại hạ là Hứa Sĩ An, chuyện hôm nay khiến cô nương chê cười rồi.” Thư sinh vỗ áo, chợt khí thế dâng lên, quay đầu nhìn lên bậc thềm quát lớn:
“Ta nhất định sẽ tới quan phủ đòi lại công đạo, các ngươi cứ chờ đấy!”

Dứt lời, thư sinh rảo bước về hướng nha môn.

Có mấy kẻ rỗi việc lập tức theo sau, muốn xem rốt cuộc hắn có thật sự tới nha môn hay không.

Người xem ở thư lâu lập tức giải tán quá nửa. Quản sự bước đến xin lỗi Lục Tu Viên:
“Lục công tử, thật xin lỗi, đã khiến công tử gặp phiền phức.”

Lục Tu Viên lắc đầu:
“Tiền bạc sòng phẳng.”

Quản sự tiễn y xuống bậc thềm, nhìn về hướng thư sinh đi khuất, liền sai người chạy tới nha môn một chuyến.

Thẩm Đại Kiều vẫn đứng nguyên tại chỗ, chạm mặt với Lục Tu Viên đang bước xuống.

“Tam tiểu thư Thẩm gia.” Lục Tu Viên hơi cúi mình hành lễ, dáng vẻ cứng nhắc, ánh mắt cũng chẳng liếc thêm một lần, quả là người câu nệ quy củ.

“Ngươi nhận ra ta?” Thẩm Đại Kiều hơi kinh ngạc. Nàng cũng chỉ vừa rồi nghe y tự xưng mới đoán có thể là công tử phủ Lục Quốc Công. Dù sao đây là cô bản của Lộ Du Ký, sách của Tàng Thu tiên sinh không dễ tìm, giá lại cao, nhà thường dân sao mua nổi.

“Tại hạ là Lục Tu Viên.”

Thẩm Đại Kiều chợt hiểu rathì ra là nhị công tử nổi tiếng ‘quy củ’ của Lục gia.

“Lục công tử.” Nàng khẽ hoàn lễ, mắt lướt nhìn cuốn sách trong tay y, “Chúc mừng.”

Lục Tu Viên lại khom người:
“Cáo từ.”

Đợi y dẫn tiểu đồng rời đi, Thẩm Đại Kiều càng thêm ý cười trên môi. Vị nhị công tử Lục gia này, trước nay nàng chỉ nghe danh, được xem như là hình mẫu lý tưởng trong mắt bao gia tộc: thông minh, biết đọc sách, lại đỗ đạt cao. Tứ công tử phủ Bình Dương Hầu mười lăm tuổi thi đỗ tú tài, y còn vượt trước một năm. Năm kế còn được hoàng thượng khen ngợi trong điện thí, hết lời tán thưởng quan điểm chính trị y nêu ra trong bài viết.

Gia thế hiển hách, được vua trọng dụng, lại có tài văn chương, quả là người chờ ngày vinh hiển. Nhưng nổi danh nhất, phải kể đến chuyện hai năm trước lúc ấy Lục Tu Viên nhận lời mời đến họa phường, sau vài tuần rượu, có ba hoa nương đến múa hát. Đang là cuộc vui rượu thịt, chẳng rõ vì sao, y lại nặng lời chỉ trích các nàng.

Kết quả là ba hoa nương ấy bị mắng đến mức suýt muốn chuộc thân hoàn lương, thề không đặt chân tới họa phường nữa.

Người ta đồn rằng do y thấy y phục các nàng quá lộ liễu, cũng có lời rằng do hành vi lả lơi quá trớn khiến y phải giáo huấn về đạo đức làm người.

Mà những hoa nương nơi họa phường, chẳng phải ai cũng thế? Kẻ tới nơi đó còn lạ gì?

Đến giờ, đêm hôm đó xảy ra chuyện gì vẫn chưa ai rõ, nhưng tiếng tăm Lục nhị công tử “câu nệ, cổ hủ” thì từ đó vang dội. Không vào Lễ Bộ, quả là đáng tiếc.

“Dung mạo cũng không tệ.” Thẩm Đại Kiều thu lại ánh nhìn, nhẹ giọng đánh giá. Còn thuận mắt hơn tên Thẩm Thế Kiệt nhiều.

“Tiểu thư, tên thư sinh đó đi thật rồi.” Bão Đông có vẻ tiếc nuối, cảm thấy xem trò chưa đã.

“Nếu quan phủ hữu dụng, hắn đâu cần đợi đến giờ mới đi.” Chỉ là giữ mặt mũi lần cuối mà thôi. Dù gì hắn cũng đã làm ầm trước thư lâu, giờ nói đi nha môn, chẳng qua muốn để người xem cho rằng thư lâu và vị công tử họ Lục kia khi dễ người.

“Thế… sách đó có phải của hắn thật không?”

“Quan trọng sao? Dù sao hiện giờ cũng không còn là của hắn.” Thẩm Đại Kiều vừa nói vừa hướng xe ngựa bước tới. Chuyện nàng ra ngoài hôm nay, mới chỉ xong được một nửa.

Rời phủ Tề gia, trời đã ngả hoàng hôn. Khi đến nàng chỉ mang vài món trang sức mua từ tiệm vàng, lúc trở về, phía sau xe ngựa đã chất đầy những thứ Tề gia chuẩn bị.

“Tiểu thư, chỗ này vừa hay có thể dùng làm cổ áo lông cho người.” — Bão Đông nhìn lớp da hồ ly trong hộp, đều là hàng thượng hạng.

Thẩm Đại Kiều chỉ liếc qua:
“Trước hết đến đại điếm.”

Xe ngựa vòng lại đầu phố, tiếp tục đi về hướng phố Trường Khánh.

Trời sẩm tối, phố Trường Khánh đã bắt đầu mở chợ đêm. Mai là ngày nghỉ, lúc này trên phố còn khá nhiều thư sinh của các thư viện lui tới.

Đại điếm của Thẩm Đại Kiều nằm ở cuối phố Trường Khánh. Sáng nay trời còn chưa sáng đã vội vàng giao hàng, Lý chưởng quỹ lại đi tới trấn Vân Kiều, hiện tại trong tiệm không còn mấy người, chỉ thắp vài ngọn đèn. Khi Thẩm Đại Kiều bước vào, tiên sinh trông sổ sách mới ngẩng đầu từ sau quyển sổ dày cộm lên nhìn nàng.

“Tiểu thư, sao người lại đến đây.” Nghiêm tiên sinh đặt sổ xuống, sai người pha trà, rồi cùng nàng ngồi xuống bên cạnh, “Chưởng quỹ Tề đã ra khỏi thành, mai mới quay về. Tiểu thư có chuyện gì căn dặn?”

“Có ông ở đây cũng được. Đợt sổ lần này, khi nào xong?”

“Ngày mai là có thể kết toán xong. Nếu tiểu thư muốn xem, giờ cũng được.”

“Xong rồi thì mai ông dẫn người tới Trương gia, đòi khoản nợ này.” — Thẩm Đại Kiều đưa tờ khế nợ cho ông ta, “Lúc đi không cần tìm nhị thiếu gia, tìm người có thể làm chủ trong nhà.”

Nghiêm tiên sinh lập tức hiểu rõ dụng ý của nàng, cất kỹ tờ khế:
“Tiểu thư cứ yên tâm.”

Thẩm Đại Kiều dừng lại đại điếm một lát, rồi mới trở về phủ Thẩm gia. Lúc đó trời đã tối, nha hoàn của Thẩm Đại Tình đang chờ ở tiền viện, chỉ đợi nàng trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play