Sau khi Ngũ Hạ Quyền đi rồi, bầu không khí cũng trở nên ngượng ngùng.
"Chắc ngươi hiểu được ý của chú ta chứ?"
Ngũ Băng mở miệng, giọng điệu cô ta vẫn lạnh lùng như trước: "Ta không thích mấy tên phú nhị đại hống hách."
Trần Mặc muốn cười nhưng cười không nổi, chỉ có thể lắc đầu: "Ngươi về nước chưa được mấy ngày nhỉ?"
Đây là lần đầu tiên có người nói hắn là phú nhị đại, thật ra Trần Mặc cũng muốn làm phú nhị đại đấy chứ, chỉ là hắn không có số đó.
"Nếu ngươi muốn theo đuổi ta thì có thể bỏ cái suy nghĩ đó đi được rồi, ta không có hứng thú với ngươi."
"Ta nghĩ ngươi đã có hiểu lầm gì đó về chuyện này rồi, thật xin lỗi."
Trần Mặc xấu hổ sờ sờ mũi, hắn cầm ly nước trái cây và ngồi trên sô pha. Cô gái này phỏng chừng đã có định kiến với hắn, cho rằng hắn là phú nhị đại muốn theo đuổi mình. Mặc dù cô ta cũng có chút nhan sắc, nhưng tính cách còn kém hơn Tiểu Ngư của hắn nhiều lắm.
Vì muốn nể mặt viện sĩ Ngũ, cho nên hắn mới xã giao làm quen một chút với cháu gái của ông ta, rốt cuộc cô gái này dường như có hơi kiêu ngạo.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play